Một vài lần thiếu chút nữa cô gỡ cặp kính vướng bận xuống, cuối cùng cô vẫn kiềm chế được.
"Này! Cô không phải làm vệ sinh đứng ở chỗ này làm gì?" Phía sau vang lên một tiếng quát lạnh lùng, Lâm Tử Hàn hoảng sợ, cuống quít đứng thẳng người, tránh xa kính thủy tinh chứa đá quý.
Lòng lại nghĩ, cũng không có cái gì để làm sạch, tại sao lại không cho nhìn. Liếc mắt nhìn Đỗ Vân Phi, anh trừng mắt với cái liếc mắt của cô, mặt ngó đi chỗ khác.
Đỗ Vân Phi có nói qua với cô, ở chỗ này không cho phép nói chuyện với anh, cũng không muốn mọi người biết anh, đỡ làm hỏng chính sự của anh.
Trang sức không cho nhìn, cô không thể làm gì khác hơn là nghĩ cách chuồn đi, trở về phía sau, đang chuẩn bị thay quần áo vệ sinh trên người thì đột nhiên có cái gì đó ở bên hông. Lâm Tử Hàn lo lắng, nếu như cô nhớ không lầm, vừa nãy lúc cô đi vào mở cửa, bên trong chỉ có một mình cô mới đúng.
Nhưng mà, cô rõ ràng cảm giác được phía sau có một hơi thở của một người đàn ông, cúi đầu, ánh mắt rơi xuống thắt lưng, chưa kịp thét chói tai. Người đàn ông phía sau che miệng của cô lại, đem gọng súng để gần bên hông cô một chút, lạnh lùng nói: "Nếu như không muốn chết, nên đi cùng tôi lên tầng hai".
"Đi làm cái gì?" Lâm Tử Hàn dẩu môi nói.
"Cô đừng hỏi cái này." Người đàn ông bắt đầu chuyển bước, Lâm Tử Hàn không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đi theo anh ta đến tầng hai. Trong đầu nghĩ anh ta đưa cô đến tầng hai là muốn làm gì? Chỉ cần không phải trộm châu báu là được rồi.
Người đàn ông rất tự nhiên mà dắt tay cô, đi đến tầng hai, dọc đường đi gặp mấy người, cũng không ai nhìn ra sắc mặt cô. Mặc kệ Lâm Tử Hàn không ngừng ra hiệu thông qua mặt với từng người khách đi qua, nhưng mà mọi thông điệp của cô đều bị chiếc kính đen lớn giấu đi.
Hu..., Đỗ Vân Phi, cứu mạng, dưới đáy lòng cô hô cuống cuồng, tại phòng khách tầng một, Đỗ Vân Phi hoàn toàn không có cảm giác.
Người đàn ông đưa cô đến trước một cái cửa, sau một lúc nhìn xung quanh đẩy cửa đi vào.
Trong nháy mắt Lâm Tử Hàn bị đưa vào phòng trong cảnh trí bên trong ngay lập tức dọa cô sợ hãi, sáu bảy người đàn ông mặc đồ đen, hoặc ngồi hoặc đứng tại khắp ngõ ngách của gian phòng. Trong đó có hai người mà cô đã gặp, đó là hai người đàn ông đã đánh nhau trong khách sạn.
Người đàn ông có khí chất vương giả kia, lúc này đang ngồi bên trái trên một chiếc ghế sofa, dùng ánh mắt trêu tức nhìn chằm chằm vào cô.
Một người đàn ông lớn tuổi liếc nhìn cái liếc mắt của Lâm Tử Hà, trừng mắt nhìn Lãnh Phong lạnh lùng nói: "Anh nói, chính là cô ta?"
Lãnh Phong ưu nhã mà nhâm nhi một ngụm rượu vang đỏ, khẽ cười nói: "Anh nên hỏi, hình như là cô ta". Ngón tay thon dài vừa nhấc, chỉ vào một người đàn ông đứng bên cạnh người mặc bộ đồ đen.
Người mặc bộ đồ đen nói, quỳ xuống đất khóc thét nói: "Lâm ca, chính là cô ta! Ngày đó chính là cô ta cầm túi xách của em đi."
Hóa ra là tìm cô để tìm túi xách, Lâm Tử Hàn chột dạ lùi về phía sau một bước, cái túi xách kia cô đã sớm mang bán đi, bây giờ mới tìm cô, có lẽ đã quá muộn!
Lâm ca nâng tay lên, không thương tiếc mà dùng chân đá lên trên người đàn ông: "Đồ vô dụng!". Lập tức chuyển bước, đi tới bên Lâm Tử Hàn. Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm người đàn ông mặc bộ đồ đen bị đánh ngã trên mặt đất, sợ sệt lùi về phía sau, chỉ khi lùi đến bên tường, mới bất đắc dĩ dừng lại.