Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 199: Chương 199: Thỏa thuận




Tảng sáng ngày mới, Lâm Tử Hàn liền bị một trận tiếng đập cửa không có tiết tấu đánh thức, muốn di chuyển thân thể một chút, mới phát giác căn bản không thể động đậy, vòng ôm của Tiêu Ký Phàm cứng như sắt thép giam cầm cô gắt gao.

"Mẹ... Mẹ ở đâu?" Tiểu Thư Tuyết thông minh quả nhiên đúng hạn tới phòng kiểm tra.

Lâm Tử Hàn nhìn liếc mắt Tiêu Ký Phàm đang ngủ say, muốn đuổi tiểu tử phiền toái ngoài cửa đi, rồi lại không dám lớn tiếng ồn ào, không thể làm gì khác hơn là nhẹ chân nhẹ tay tránh khỏi cánh tay đang gác trên người mình ra, lẻn xuống dưới giường.

Không đợi cô bò người lên, thắt lưng liền căng thẳng, một lần nữa bị kéo vào trong vòm ngực ấm áp kia. Bên tai truyền đến giọng trầm thấp của Tiêu Ký Phàm: "Em chỉ cần đáp lại con bé một tiếng, chính nó sẽ hiểu chạy đi chỗ khác chơi"

"Ba ba.. Mẹ..." Giọng nói như quỷ đòi mạng ngoài cửa vang lên không ngừng.

Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là giương giọng nói: "Bảo bối ngoan! Mẹ ở đây"

"Yêu mẹ!" Tiểu Thư Tuyết hưng phấn kêu một tiếng, liền nghe tiếng bước chân con bé càng lúc đi xa.

Lâm Tử Hàn bất an nhìn liếc mắt Tiêu Ký Phàm, ngực của anh thật ấm áp, nhưng mà cô lại không thể không rời khỏi. Đêm qua giao hoan chỉ là đau khổ, khẽ mở mắt nhìn tia nắng mặt trời đã chiếu vào, phải trở lại hiện thực.

Lâm Tử Hàn biết anh đã tỉnh, không nhìn anh, dè dặt mà mở miệng nói: "Anh buông ra, tôi cần phải trở về"

Tiêu Ký Phàm phút chốc mở mắt, dùng tay phải nâng cằm cô lên, nhìn gần cô nói: "Xác định phải đi về sao? Trở lại bên người Đỗ Vân Phi?"

"Đúng vậy!" Lâm Tử Hàn không chút nào suy nghĩ nói, gắt gao lấy chăn che trước ngực, dưới mảnh chăn, là thân thể mềm mại mê người.

Tiêu Ký Phàm buông cằm cô ra, xoay người ngã vào một bên, lạnh lùng kiên định nói: "Xấu hổ ghê, Tiểu Thư Tuyết không thể rời xa chúng ta, cho nên, tôi không thể thả em đi"

"Anh!" Lâm Tử Hàn kinh hãi, khởi động thân thể trừng mắt nhìn anh nói: "Anh muốn thế nào? Nhốt tôi một lần nữa?"

"Đúng vậy." Tiêu Ký Phàm vẫn là bộ dạng nhất quán ôn hoà, anh nếu không có cách nào để cho mình cả ngày đều không nhìn thấy cô, cho nên, mặc kệ là dùng phương pháp gì, anh đều sẽ giam cầm ở chỗ này.

"Em có thể không thích tôi, hận thù tôi, em chỉ cần chăm sóc con tốt là được"

"Tiêu Ký Phàm anh khinh người quá đáng!" Tuy rằng ở đây thực sự tốt, có thể mỗi ngày thấy anh và Tiểu Thư Tuyết, nhưng mà, Duẫn Ngọc Hân nhất định sẽ bị tức đến giậm chân.

Đáng tiếc, mặc cho cô thoá mạ thế nào, Tiêu Ký Phàm vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt tiếp tục ngủ, cũng không biết rõ anh ngủ hay không ngủ.

Lâm Tử Hàn đánh anh, mắng anh, chỉ tới khi làm đi làm lại quá mệt mỏi, mới xoa dịu được một chút tâm tình, thật thà nói: "Muốn tôi làm người hầu cũng được, mỗi tháng cho tôi tiền lương, mỗi cuối tuần cho tôi hai ngày nghỉ về nhà" Tiêu Ký Phàm là một kiểu người bá đạo, muốn anh cải biến chủ ý không có khả năng, chỉ có thể tận lực bàn luận điều kiện với anh bảo hộ lợi ích của mình.

Về nhà? Chân mày Tiêu Ký Phàm cau lại, bị hai chữ "Về nhà" trong miệng cô kích thích. Cô lại có thể biến nhà Đỗ Vân Phi thành nhà mình! Chẳng qua mới chỉ có hơn một tuần mà thôi!

Tiêu Ký Phàm mở mắt, nhìn chằm chằm cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đồng ý!"

"Đồng ý là tốt rồi, đi một buổi tối, tôi sợ Vân Phi sẽ lo lắng cho tôi, cho nên tôi bây giờ phải đi về..."

"Câm miệng!" Tiêu Ký Phàm xoay người, chặn bóp cổ mảnh khảnh của cô, tàn bạo uy hiếp: "Từ nay về sau, không cho phép ở trước mặt tôi nói đến ba chữ Đỗ Vân Phi kia! Có nghe hay không!" Anh hận hắn, hận thấu xương!

Lâm Tử Hàn bị dáng vẻ của anh dọa cho sợ đến sắc mặt mày trắng xanh, hai tay với lên bàn tay to đang bóp cổ mình của anh, hoảng loạn gật đầu: "Tôi không đề cập tới... Anh mau buông tay"

Ngay khi cô cảm giác mình sắp hít thở không thông thì Tiêu Ký Phàm cuối cùng cũng buông ra, thất bại quay sang một bên một lần nữa. Vòm ngực trần khêu gợi bởi tức giận mà phập phồng lên xuống.

Lâm Tử Hàn xoa cổ bị anh bóp đau đớn, từng hơi từng hơi thở hổn hển, nâng mắt tiếp xúc đến biểu tình thụ thương của anh, tức giận trong lòng trong nháy mắt tiêu tan thành mây khói.

Hổ thẹn nhìn chăm chú vào anh, không biết nên làm thế nào cho phải, khi gây thương tổn cho anh, trong lòng cô cũng không chịu nổi!

Tiêu Ký Phàm không liếc mắt nhìn cô nữa, lạnh giọng quát dẹp đường: "Đi ra ngoài!"

Lâm Tử Hàn chỉ chần chờ một chút, liền xoay người xuống giường, ôm lấy quần áo trên mặt đất nhanh chóng bỏ chạy vào phòng tắm. Người sau nhìn chăm chú vào bóng dáng trốn tránh của cô, đau lòng nhắm lại hai mắt. Lâm Tử Hàn! Anh nên bắt cô phải làm sao bây giờ? Dù cho giam cầm được thân thể của cô, cũng không giữ được thân thể cô!

—————-

Tại trước cửa phòng Tiểu Thư Tuyết do dự một lát, Lâm Tử Hàn than nhẹ một tiếng xoay người đi xuống dưới lầu, vẫn không nên trêu chọc con bé tốt hơn, bằng không nhất định sẽ không đơn giản để cho cô rời đi.

Vì tránh chạm mặt với Tiêu phu nhân, Lâm Tử Hàn nhẹ chân nhẹ tay đi xuống tầng một, một mạch đi đến cửa chính Tiêu gia chuồn đi mất, trước cửa chính, một thân hình nhỏ bé quen thuộc ngoài ý muốn xuất hiện ở trước mặt cô.

"Mẹ!" Tiểu Thư Tuyết ngoác miệng cười đến cực kỳ ngây thơ, mắt to ngập nước nhìn Lâm Tử Hàn.

"Thư Tuyết..." Lâm Tử Hàn sững sờ gọi, quan sát tạo hình nữ hoàng của con bé. Ngồi lên trên ghế bành sofa bọc da giữa cổng, Tiểu Thư Tuyết dù bận vẫn ung dung mà ngồi ở giữa, váy công chúa thêu hoa xinh đẹp như hoa mẫu đơn tươi đẹp nở rộ trên ghế sofa.

Mặt Lâm Tử Hàn giãn ra, dùng ngón trỏ điểm con bé một cái, ha ha cười nói: "Con đang bắt chước theo công chúa bạch tuyết đúng hay không, ha ha! Rất giống!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.