Đứng ở trước cửa đang nghĩ sau này nên nói như nào để ứng phó với Vương Văn Khiết, Lâm Tử Hàn mới trù trừ bước vào trong phòng.
Bà Vương vừa lúc từ phòng bếp đi tới, mắt nhìn vào Tiểu Thư Tuyết đang ngủ say cười tủm tỉm nói: "Đặt Tiểu Thư Tuyết lên giường ngủ, cùng đi ăn cơm thôi".
"Cảm ơn dì, không cần đâu". Lâm Tử Hàn xấu hổ nói, cả ngày ăn cơm ở đây, cô sớm cũng đã xấu hổ vô cùng.
Bà Vương liếc mắt nhìn cô nói: "Dì đã nấu cơm cho ba người, Văn Khiết vừa gọi điện thoại về nói ăn cơm ở bên ngoài, con nếu không ăn, dì ngày mai lại phải ăn cơm thừa".
"Văn Khiết không có nhà?" Lâm Tử Hàn vui vẻ nói.
"Đúng vậy, nó quấn lấy Lưu Bằng đi dạo phố cùng cậu ta rồi".
Thật tốt quá! Dưới đáy lòng Lâm Tử Hàn cười điên cuồng, buông Tiểu Thư Tuyết xuống, lập tức gọi điện thoại cho Vương Văn Khiết, không đợi cô nói, Vương Văn Khiết lớn giọng nói: "Xe của chị đâu, em đưa đi đâu rồi?"
Lâm Tử Hàn ha ha cười, nói: "Đi một trăm dặm thôi, xe của chị đang để trong sân chờ chị về đó, trở về đi".
"Có rửa xe không?"
"Một lúc nữa gọi nhân viên phục vụ rửa xe giúp chị, chị cứ đi dạo từ từ". Lâm Tử Hàn mừng thầm mà cúp điện thoại, ngày hôm nay thực sự vận tức của cô cùng không kém như vậy! Hiện tại chỉ chờ Đỗ Vân Phi mang xe trở về sớm một chút thôi.
***
Đứng trước của một tòa nhà plaza, Vương Văn Khiết nhìn thoáng qua điện thoại đang bị treo, để vào tay Lưu Bằng nhẹ nhàng bóp tay anh một cái, giận dữ nói: "Lâm Tử Hàn này ăn được thuốc kích thích sao".
Không thấy lời đáp lại cô nhìn lên khuôn mặt của Lưu Bằng, người đi phía sau đang dùng ánh mắt say mê nhìn chằm chằm vào nơi nào đó. Vương Văn Khiết nhìn theo ánh mắt anh, nhất thời tức giận sôi trào. Phía trước cách mười mét, một người mặc một chiếc váy siêu ngắn, siêu nóng bỏng lộ ra đôi chân dài, mỹ nữ đang xoay thắt lưng chậm rãi bước đi.
Vốn định đánh thức anh ta, Vương Văn Khiết sau đó nghĩ lại, một mưu kế nhỏ nảy sinh trong lòng, cô ôm cánh tay anh ta bước nhanh hơn một chút. Tại lúc hai người đi qua người vị mỹ nữ kia, đưa tay ra, tại nơi tròn trịa của vị mỹ nữ hung hăng mà véo một cái.
"A!" Mỹ nữ hét lên một tiếng, quay người tức giân mà giơ tay ra chỉ trước mặt Lưu Bằng mắng: "Đồ lưu manh! Sờ mông tôi làm gì?"
Mẹ ơi! Căn bản chỉ chạm vào vai, Vương Văn Khiết cười điên loạn ở trong lòng nói.
Lưu Bằng bị đánh cho choáng váng, ôm mặt chẳng biết tại sao mà nhìn chằm chằm cô gái đang đứng trước mặt.
"Đã dám làm trò sờ loạn người khác còn dám đối mặt với tôi sao?" Vương Văn Khiết phất tay, tát ngay vào mặt bên kia của anh ta, lực tát xuống không vừa so với nửa phần với cô gái trẻ kia.
Lưu Bằng ngây người, vô tội lắc đầu: "Anh không có làm".