Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 169: Chương 169: Trốn tránh (2)




Nụ cười trên mặt anh cũng vẫn còn mê người như vậy, chỉ là, loại ý cười này có thể bảo trì trên mặt anh được bao lâu? Có thể sau một phút đồng hồ thì vĩnh viễn tiêu thất hay không?

"Nếu như tôi là cô, nhất định sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh ta vào lúc này." Phía sau, A Nghị cực lực đè thấp giọng yếu ớt vang lên.

Lâm Tử Hàn phút chốc xoay người lại, kinh ngạc mà quan sát anh ta kêu lên: "A Nghị? Anh tại sao lại ở chỗ này?" Anh ta lúc nào thì đứng ở sau lưng cô. Sao mà cô một chút cũng không biết?

A Nghị không trả lời vấn đề không quan trọng này của cô, vẫn đang dùng giọng điệu trầm tĩnh nói: "Cô lúc này xuất hiện ở trước mặt Tạ Vân Triết, nhất định sẽ trào lên một đợt gió tanh mưa máu, bao gồm cả thân thế của cô, hai thân phận của Tiêu Ký Phàm. Nếu như Tạ Vân Triết nguyện ý thành toàn cho hai người thì quá tốt, nếu như không muốn, gây ồn ào lớn chuyện này, đăng báo. Đỗ Vân Phi và Lâm Trúc nhất định sẽ bởi vậy mà hoài nghi thân phận của Tiêu Ký Phàm, đến lúc đó... Tiêu gia coi như là đi tới con đường cùng"

"Có nghiêm trọng như thế không?" Lâm Tử Hàn bị ý kiến của anh hù dọa sợ đến nổi da gà lên, không tự giác quay về lui lại mấy bước.

A Nghị cũng không phải đang hù dọa cô, Tiêu Ký Phàm sẽ làm ra chuyện lỗ mãng như thế, là bởi anh bị ái tình vây quanh đến ngu muội, vội vã cho Lâm Tử Hàn một danh phận. Tuy rằng anh làm rất bảo thủ, nhưng anh lại không chú ý đến một điểm quan trọng nhất là Lâm Tử Hàn vốn chính là một nhân vật đặc biệt có thể đưa anh vào chỗ chết.

A Nghị không nói cho anh biết thân phận của Lâm Tử Hàn, trên một phương diện là đang đợi Ngôi sao thiên thần xuất hiện, chờ Tiêu Ký Phàm triệt để thoát khỏi thân phận Lãnh Phong, chỉ có rời xa hắc đạo, mới có thể không bị Lâm Trúc và Đỗ Vân Phi uy hiếp.

"Tôi nên làm cái gì bây giờ?" Lâm Tử Hàn luống cuống, cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp chuyện phức tạp như thế, nghe đến Tiêu Ký Phàm có thể gặp chuyện không may, cô lại bắt đầu luống cuống.

"Trở về phòng đi!"

"Nhưng mà..." Lâm Tử Hàn chỉ chỉ dưới lầu, Tiêu Ký Phàm và Tạ Vân Triết đều đang chờ cô mà.

"Cô không phải có bản lĩnh lừa gạt người sao?" A Nghị liếc cô mỉa mai nói, ngay cả Tiêu Ký Phàm anh minh một đời đều bị cô thổi đến xoay quanh, ái tình...!

Là chuyện đánh chết anh cũng sẽ không đi chạm vào.

Đáng ghét! Lúc này còn không quên châm chọc cô! Lâm Tử Hàn oán hận trừng mắt với anh xoay người rời đi. Bước nhanh đi đến phòng ngủ, làm sao bây giờ? Giả bộ bị bệnh là tốt rồi!

Mới vừa nằm lên giường, vị nữ hầu vừa nãy liền gõ cửa đi vào, không đợi cô ta mở miệng, Lâm Tử Hàn phân phó với cô ta: "Cô nói cho đại thiếu gia nhà các cô, nói tôi bị cảm, không, nói tôi khó chịu đang ngủ."

Tiểu nữ hầu hồ nghi đánh giá cô, sao mới xoay đi một chút thì cô đã khó chịu nằm xuống rồi? Không dám hỏi nhiều, cô ta lui xuống.

Tạ Vân Triết quan sát Thư Tuyết sà vào trong lòng Tiêu Ký Phàm chơi đùa, kinh ngạc hỏi thăm: "Đây không phải là đứa bé xuất hiện ở lễ phát hành quảng cáo sao? Tại sao lại ở chỗ này?"

"Ba ba Tiêu mang cháu và mẹ tới." Tiểu Thư Tuyết bép xép nói.

Tiêu Ký Phàm cưng chiều mà xoa đầu nhỏ của con bé, dụ dỗ: "Nhanh nói chào chú Tạ đi!"

"Chào chú Tạ" Tiểu Thư Tuyết nhu thuận gọi, Tạ Vân Triết cười tủm tỉm xoa mặt cô bé: "Ngoại hình thật đáng yêu!" Lập tức chuyển hướng Tiêu Ký Phàm, mỉm cười chuyển sang trêu đùa: "Ký Phàm, nó sẽ không thật là con gái em chứ?" Đương nhiên, nếu như là đúng vậy anh cũng sẽ không quá kinh ngạc, công tử nhà phú quý nhân gia khắp nơi lưu tình cảm là quá bình thường, đặc biệt người như Tiêu Ký Phàm năm ngày thì có ba ngày "Đi công tác"

"Vì sao sẽ không?" Tiêu Ký Phàm cười khẽ hỏi lại.

"Ha ha, lúc đó không phải không dám thừa nhận sao?" Tạ Vân Triết ha ha cười nói: "Nhưng có thể lý giải, nếu như lúc trước em nhận, Ngọc Hân nhất định sẽ không bỏ qua cho em"

Tiêu Ký Phàm chỉ cười không nói, lúc trước không phải anh không dám nhận, mà là anh căn bản là không biết Tiểu Thư Tuyết lại là con gái mình. Đánh chết anh cũng không nghĩ ra, lúc trước bởi vì cực kỳ tức giận người đàn bà kia khiêu khích mà nhất thời phong lưu, lại tạo ra đứa bé đáng thương như vậy.

Nữ hầu mới từ trên lầu xuống chần chờ đi tới trước mặt Tiêu Ký Phàm, sẽ nói dối đại thiếu gia, cô thực sự rất sợ đó. Nếu như bị đại thiếu gia biết Lâm tiểu thư không sinh bệnh, cô lại gặp họa rồi!

"Đại thiếu phu nhân nhà các cô thực sự là nghìn hô vạn hoán nha!" Tạ Vân Triết hai tay khoát lên lưng ghế sô pha, cười hì hì trêu chọc.

Tiểu nữ hầu mặt đỏ bừng, cúi đầu: "Đại thiếu phu nhân thân thể khó chịu, đang ngủ."

"Cô ấy làm sao vậy?" Tiêu Ký Phàm lo lắng, khẩn trương hỏi thăm. Tiểu nữ hầu lắc đầu, biểu thị cô cũng không biết.

Tiêu Ký Phàm lập tức đứng lên, cất bước đi lên trên lầu.

Tạ Vân Triết nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh, nhịn không được cười tươi, vẫn là lần đầu thấy anh bởi vì phụ nữ mà khẩn trương thành như vậy.

Nghe được tiếng mở cửa, Lâm Tử Hàn chui vào trong chăn, nhắm mắt giả bộ ngủ.

Tiêu Ký Phàm thấy cô đang ngủ, động tác nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, xốc một góc chăn lên, bàn tay lớn thăm dò trán cô, cũng không có dấu hiệu nóng sốt.

Anh ngẩng đầu nói với nữ hầu chịu nạn ở cửa: "Đi gọi bác sĩ Lưu tới"

Vừa nghe đến muốn gọi bác sĩ, Lâm Tử Hàn lập tức "Tỉnh" lại, lấy tay xoa "Mắt buồn ngủ" nhẹ nhàng gọi: "Ký Phàm..."

"Nói cho anh biết, em khó chịu chỗ nào?" Tiêu Ký Phàm quan sát cô hỏi.

"Em không khó chịu nha." Vẻ mặt Lâm Tử Hàn vô tội quan sát anh, giả vờ kinh ngạc nói: "Em chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon, mệt nhọc." Để không phải gặp bác sĩ, cô chỉ có thể nói như vậy. Chỉ cần gặp bác sĩ, người khỏe mạnh cũng có thể bị kiểm ra một đống bệnh, thực sự cho cô uống thuốc, nước đường gluco cũng truyền cho cô hai bình.

"Em không có việc gì?" Tiêu Ký Phàm cuối cùng cũng bớt lo, không có việc gì là tốt rồi, vừa rồi thực sự là khẩn trương chết anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.