"Nói!!" Lời nói như phun hỏa vang ở bên tai.
Cô cuối cùng cũng chịu đựng không nổi dằn vặt về thể xác và tinh thần này, tan vỡ..., quỳ gối quỳ xuống anh khóc trước mặt: "Lãnh Phong! Anh giết chết em đi! Giết em đi! Em không muốn sống như này nữa!"
Nếu như không có Lãnh Phong, đã không có Tiểu Thư Tuyết, cô sống còn có ý gì? Trước đây cô vẫn cho rằng, trắc trở lớn cỡ nào, chỉ cần hai người đồng tâm, nên trắc trở gì cũng không có.
Ngày hôm nay cô mới phát hiện, căn bản là không phải như thế! Ngày hôm nay phải đối mặt với trắc trở, chỉ có một biện pháp có thể giải quyết, đó chính là giết Duẫn Ngọc Hân! Giết cô...?
Giết cô?? Đó là chuyện vĩnh viễn cũng không có khả năng!
Nắm tay Lãnh Phong chạm lên người cô, cố hết sức hạ giọng, gầm nhẹ: "Cuộc sống bây giờ có vấn đề gì? Không phải em muốn sao? Em nói em nghĩ tới cuộc sống của người bình thường, tôi đã sống cùng em! Vì sao suốt ngày còn muốn chạy đi gặp Đỗ Vân Phi?! Tại sao phải làm ra loại sự tình này?!"
Lâm Tử Hàn cắn cắn môi đỏ mọng, trái tim tan vỡ, lớn tiếng nói: "Bởi vì em muốn anh ấy! Em yêu anh ấy! Nhưng mà em lại không thể cầu xin anh thả em đi, bởi vì em biết anh nhất định sẽ không đồng ý..."
"Em nói dối!" Lãnh Phong phản bác. Cô làm sao có thể không thích mình chứ? Tuy rằng anh biết cô vẫn có tình cảm đặc biệt với Đỗ Vân Phi, nhưng mà, anh vẫn còn có thể cảm giác được là cô yêu mình.
Trải qua việc sinh hoạt chung nửa năm, từng chút từng chút, đều là hạnh phúc chồng chất mà thành không phải sao? Nếu như không thích, sao lại vui vẻ như vậy? Nếu như không thích, lại làm sao có thể không để ý đến chuyện nguy hiểm tính mạng thay anh đỡ đạn?
Nhưng mà, một màn trên giường anh nhìn thấy ngày hôm nay kia, lại là sự tồn tại thật sự, hình ảnh đó khiến anh nhiệt huyết sôi trào!
Lâm Tử Hàn chậm rãi lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Em không nói dối, mỗi ngày em đều chờ mong có thể thoát khỏi bên cạnh anh, mỗi ngày đều sống trong lời hứa, mỗi ngày đều ở nghĩ tất cả biện pháp lừa anh, thực sự quá mệt mỏi" Cô nâng hai mắt đẫm lệ lên, nhìn chằm chằm Lãnh Phong tiếp tục nói, "Chúng ta căn bản là đã sắp duy trì không nổi nữa, vì sao còn muốn miễn cưỡng ở cùng một chỗ chứ?"
"Một mực miễn cưỡng??" Lãnh Phong buồn bã cười khổ, dưới cái nhìn của cô, những ngày trôi qua trong nửa năm của bọn họ đều là đang miễn cưỡng sao? Anh cũng dụng tâm tiến hành mỗi một ngày, hận không thể tặng cho cô sự vui sướng khắp thiên hạ, tặng cô hạnh phúc khắp thiên hạ!
"Đúng vậy" Lâm Tử Hàn lạnh lùng mở miệng: "Chúng ta đã đến mức cần dùng lời hứa mới có thể duy trì tiếp, cái gì là tình yêu, cái gì cuộc sống bình dân, tất cả đều là giả, là chúng ta cùng nhau bịa đặt ra. Lãnh Phong, anh căn bản thoát không khỏi thân phận địa vị của mình, còn vui đùa em như một vở hài kịch, chơi như thế anh cảm thấy rất vui vẻ sao?"
Lãnh Phong sửng sốt, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia hoảng loạn, tâm trạng khiếp sợ, cô sao lại biết? Anh vẫn đều cho rằng tự mình giấu diếm rất khá, nghĩ không ra...
Hai tay của anh với lên vai cô, nhìn chằm chằm cô trịnh trọng nói: "Tử Hàn, anh lừa em là anh không đúng, anh xin lỗi em. Tiêu thị không thể rời khỏi anh, nhưng anh lại hy vọng em có cuộc sống vui sướng..." Anh nóng nảy, lần đầu tiên trong đời bởi vì lời hứa bị vạch trần mà chân tay luống cuống.
Lâm Tử Hàn khóc rống, hai tay bịt kín tai, cô không muốn nghe! Không thích nghe! Bởi vì mỗi một câu nói của anh đều sẽ làm cho trái tim cô lắc lư bất định. Cô sợ bản thân sẽ chống đỡ không được, hại anh!
Tất cả những việc Lãnh Phong làm cho cô, trời mới biết cô có bao nhiêu cảm động! Cô căn bản là không trách anh mà! Là bản thân quá tùy hứng, quá cố tình gây sự, cứng rắn buộc anh buông tha tất cả.
Mà anh lại có thể đáp ứng với yêu cầu vô lý của cô, mang cô đi tới thị trấn nhỏ vùng ngoại thành này! Thâm tình như thế, cô tại sao có thể không cảm động? Tại sao có thể không yêu anh sâu đậm đến chết?
"Anh không cần nói nữa, em căn bản là không quan tâm anh có đang lừa em hay không, vẫn không có vạch trần anh, là bởi vì sự lừa dối của anh, có thể giảm bớt cảm giác mang tội của em, em cũng một mực lừa dối anh mà!"
Lời hứa! Lời hứa không biên giới! Cô đã sắp chết lặng!
"Lãnh Phong! Xin anh hãy thả em đi..."
"Không! Anh căn bản là không tin bất luận một câu nói gì của em!"
"Lãnh Phong, anh thật tàn nhẫn, thật đáng sợ, em chỉ biết anh nhất định sẽ không đồng ý!"
"Em là mẹ của Tiểu Thư Tuyết, là người đàn bà của anh, sao lại có thể làm ra chuyện xấu xa như thế?" Dù cho không yêu anh, còn gia đình này thì sao? Lẽ nào cô sẽ không có một chút cảm giác mang tội sao?
"Em căn bản không phải người đàn bà của anh! Em hối hận vì gặp phải anh! Hối hận đã sinh ra Tiểu Thư Tuyết! Em vốn không nên sinh nó!"
Lãnh Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị nước mắt bao phủ, nổi giận túm tay cô, ném lên giường lớn. Thân thể cao to cường tráng đè ép lên, một bên xé rách quần áo của cô một bên căm giận mở miệng nói: "Lâm Tử Hàn, em vĩnh viễn đều là người đàn bà của tôi, bây giờ hối hận đã quá muộn..."
Lâm Tử Hàn luống cuống, ra sức giãy dụa chân tay, lớn tiếng khóc hô: "Tên khốn, anh buông ra, không nên đụng vào tôi... Cút ngay!"
"Chỉ cho phép Đỗ Vân Phi chạm vào em sao? Em là đồ tiện nhân! Lại dám lên giường với người đàn ông khác?!" Còn muốn cắt đứt quan hệ với anh? Còn muốn rời khỏi anh? Một màn trên giường kia lại diễn ra trong đầu anh, lửa giận càng thêm hừng hực bốc cháy lên. Từng nụ hôn điên cuồng thô bạo hôn rơi vào trên người cô, bàn tay to tuyệt đối không ôn nhu nắm xoa mỗi một tấc da thịt trên người cô.
"Buông..." Lâm Tử Hàn khàn giọng kêu to, đau đớn trên người so ra còn kém hơn đau đớn dưới đáy lòng, đau nhức đồng thời còn không quên kích thích anh, khiến anh càng thêm chán ghét bản thân.