Bàn tay nhỏ bé sờ soạng chiếc túi của người đàn ông lạ một chút, sau một thời gian, tay chụp tới một viên lớn như ngón cái, tỏa sáng hào quang như đá màu, khuôn mặt lập tức tươi cười. Cũng không tìm chocolate của mình nữa mà trượt xuống cái ghế đi tới chỗ bình hoa, ném viên đá màu vào bình hoa, trong miệng nói: "Tiểu ngư ngư, mẹ lại mua cho chúng mày viên đá nhiều màu, phải cảm ơn mẹ đó".
"Tiểu Thư Tuyết, lại cho Tiểu ngư ngư ăn à?" Đỗ Vân Phi mang theo cơm hộp đi vào sân, cười tủm tỉm nói.
"Ba ba Đỗ, Tiểu ngư ngư không ăn đá nhiều màu". Tiểu Thư Tuyết bĩu môi, lắc lắc khuôn mặt nói.
"Nha đầu ngốc, Tiểu ngư ngư làm sao lại nuốt trôi một tảng đá được? Mẹ con đã về chưa?" Đỗ Vân Phi ôm lấy con bé, đi vào phòng trong.
"Mẹ đang ngủ"
"Vừa về đã ngủ?" Đỗ Vân Phi nghi ngờ đi vào trong phòng ngủ, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Tử Hàn, đau lòng vén sợi tóc trên trán cô, khẽ gọi: "Tử Hàn..."
Lâm Tử Hàn hơi hơi mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn anh: "Vân Phi, anh tới từ lúc nào?"
"Anh chỉ biết em lại lười nấu cơm". Đỗ Vân Phi trách cứ, Tiểu Thư Tuyết phải ăn mỗi ngày, Lâm Tử Hàn lại luôn luôn lười nấu, bất cứ cái gì có thể ăn được thì lấy ra ăn coi như xong.
"Vì ngày hôm qua quá mệt mỏi". Lâm Tử Hàn ngồi dậy, xấu hổ nói.
Đỗ Vân Phi đưa cơm hộp vào tay cô: "Nhanh ăn đi, là mẹ anh làm đó".
"Hu... anh muốn làm em cảm động đến chết sao?" Lâm Tử Hàn đưa mặt vùi vào chăn, vẻ mặt khẩn cầu nói.
Một tay Đỗ Vân Phi lôi cô ra từ ổ chăn, vui đùa nói: "Nếu như em thấy cảm động, lấy anh đi, ở nhà anh chỉ là bà nội trợ trong nhà, không cần đi ra ngoài làm công cho mệt mỏi".
"Một bữa ăn trưa đã muốn em kết hôn với anh? Em không ăn nữa".
"Được rồi, nói đùa với em thôi". Mặc dù trong lòng anh thực sự muốn như vậy, nhưng Lâm Tử Hàn không có ý muốn tái giá, muốn có được trái tim của cô, còn phải từ từ.
Lâm Tử Hàn lúc này mới yên tâm, cầm cà mèn ăn lấy ăn để, cứ như thể cô chưa bao giờ ăn cơm, bụng của cô đã kêu loạn lên từ lâu rồi.
"Gần đây có vụ án nào quan trọng không? Nói một chút với em đi". Lâm Tử Hàn hi hi cười nói.
"Có, nhưng tìm nửa tháng cũng không thấy mặt đâu".
"Giết người hay phóng hỏa?"
"Giết người hay phóng hỏa còn dễ điều tra hơn, lần này liên quan đến xã hội đen, việc trở nên phức tạp hơn". Anh tùy ý nói. Lâm Tử Hàn nghi hoặc hỏi: "Ngày nay vẫn còn tồn tại xã hội đen sao?"
"Đương nhiên là có, hơn nữa đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, lúc này có người nói là do viên kim cương có tên là Ngôi sao thiên thần hình quả lê, tạo nên sóng to gió lớn trong giới xã hội đen, bởi vậy mà chết rất nhiều người".
"Chỉ là một viên kim cương mà cũng có uy lực lớn như thế sao? Xã hội đen không phải là rất giàu có sao, sao lại mất món tiền nhỏ đó chứ?" Lâm Tử Hàn nghi ngờ nhìn chằm chằm vào anh.
"Anh cũng đang tự hỏi đây, có lẽ viên kim cương đó chỉ là một tin đồn thôi".
Lâm Tử Hàn đột nhiên nghĩ tới những việc xảy ra ngày hôm nay, lẽ nào ngày hôm nay cô gặp phải hai người đàn ông kia chính là người trong xã hội đen? Nếu không, làm sao lại mang súng bên người, việc này là vi phạm pháp luật.
Cô nghĩ rằng có nên nói việc đã nhìn thấy ngày hôm nay với anh hay không , người đàn ông đẹp trai dọa nạt người kia, hình như cũng không làm việc gì có lỗi với cô, hay là thôi đi.
Ài, Đỗ Vân Phi người mình vừa thương vừa hận đã xuất hiện rồi!!!!
Bao sóng gió chỉ vì anh ta mà ra, thương nhiều hay hận nhiều đây !!!