Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 55: Chương 55






Cô khiếp sợ nhìn tên đàn ông vô lại ở trước mặt mình, giơ ngón tay dính đầy chất lỏng nào đó, cười như không cười mà nhìn cô. Cô đỏ mặt, đầy xấu hổ, tiện tay cầm lên cái hòm thuốc ném qua, "Vô sĩ"

Cô cảm thấy rất xấu hổ, nhưng mà tên đàn ông nào đó ở trước mặt cô mà vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh, làm cô càng tức hơn nữa.

Cho dù là giữ vợ chồng có thể tán tỉnh đi nữa, nhưng mà cũng cần tôn trọng. Mà tên đàn ông này luôn luôn không hỏi ý của cô, lúc nào cũng ép bức cô.

Cô không thích như vậy, cô hận đến nỗi không thể cách xa anh ta vĩnh viễn.

Anh híp mắt lại nhìn cô, nhàn nhạt cười: "Thân thể cô thích là được rồi." Nói xong, anh đứng lên, "Có muốn đi ra ngoài không?" Thấy cô nghiêng đầu sang chỗ khác, giọng anh liền lạnh lại, "Cô có thể ở trong phòng này, nhưng không thể đi ra ngoài một mình. Trừ phi cô có thể chắc rằng không gặp lại sự việc vừa rồi."

Anh lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, thần thái đầy cao thượng, dường như trong mắt anh mọi chuyện đều không coi là cái gì.

"Tôi muốn đi ngủ." Cô không muốn đi cùng anh, đi tới đâu đều có mỹ nữ bồi, mà bên ngoài còn có Mộc Niên Kiều vốn dĩ không có ý tốt với cô đang đợi anh ta. Cô không ngại đem Mạc Duy Uyên tặng cho anh ta, cô thật sự không ngại, chỉ cần bọn họ không làm phiền cô.

Những người này luôn cho mình là đúng, còn người khác thì không là gì. Lúc nào cũng trưng cái dáng vẻ đó ra, trong mắt cô Mạc Duy Uyên chính là người như vậy.

Nhưng cô lại nhớ đến câu nói lúc đầu của anh, tôi muốn cô không yêu tôi.

Vậy hành động gần đây là thế nào? Muốn để cho cô yêu anh ta sao?

Nghĩ đến điều này cô liền giật mình, "Tôi tuyệt đối không yêu anh."

Mạc Duy Uyên đang muốn đóng cửa lại rồi rời đi, khi nghe cô nói anh liền dừng lại. Mộc Tuyết Nhu giật mình.

Mạc Duy Uyên đầy hứng thú quay đầu nhìn cô, anh thâm trầm như đàn vi-ô-lông, "A...?"

Trong mắt anh hiện lên đầy vẻ xâu xa, bỗng nhiên cười, rồi đầy hứng thú nhìn cô, "Vợ yêu, chờ anh trở lại."

Lập tức toàn thân từ trên xuống dưới của cô đều nổi da gà, không phải là ghê tởm mà là trong nháy mắt, cô nhớ lại trận triền miên đó. Gọi cô một tiếng vợ yêu làm cho lòng của cô giống như được uống mật đường, tay chân trở nên mềm nhũng

Cô có chút hốt hoảng, không muốn nghĩ sâu xa cái cảm xúc kia là gì, chỉ bước lên vài bước đóng cửa lại.

Tiếng bước chân bên ngoài dần dần xa, cô ngồi xuống, ôm gối, nước mắt rơi đầy mặt, Thế Thanh... Vì cái gì mà rời khỏi em... Em thật sự không kiên trì nổi nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.