Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 28: Chương 28: HẬN




Bữa tiệc được mở đầu bằng tiết mục kiêu vũ, em gái Mộc Niên Kiều không biết từ nơi nào mà nhảy ra, cầm trong tay một chiếc hộp tinh xảo.

Mộc Niên Mị dáng dấp vô cùng xinh đẹp, nhưng mà hôm nay cô ta lại trang điểm quá đậm, ăn mặc thì giống như một con búp bê, đôi mắt to chớp chớp, lắc mông đi tới trước mặt Mộc Niên Kiều, nắm lấy tay Chu Thế Thanh, là Chu Thế Thanh, sao anh lại ở chỗ này?

Mộc Tuyết Nhu khiếp sợ nhìn người mặc đồng phục phục vụ đứng trước mặt - Chu Thế Thanh, cô từng bước lui lại phía sau, suýt chút nữa là té nhào, khó khăn lắm mới nắm được tay của Mạc Duy Uyên để đứng vững, đôi mắt trong suốt chứa đầy ưu thương, lông mi hơi run rẩy, dường như chỉ cần hơi chớp một chút là nước mắt sẽ tràn ra.

Mạc Duy Uyên nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của Mộc Tuyết Nhu, lại nhìn Chu Thế Thanh đứng bất động nhìn Mộc Tuyết Nhu, khóe miệng hơi mím lại, đưa tay ôm lấy thắt lưng của Mộc Tuyết Nhu.

"Buông tôi ra." Mộc Tuyết Nhu như bị kích thích mạnh mà hét chói tai, khiến mọi người đều nhìn về phía cô.

Mạc Duy Uyên lạnh lùng nhìn cô, đưa tay nắm cằm của cô, lạnh lùng nói, "Cô tỏ ra như vậy để ai nhìn hả?" Dám can đảm để anh thấy sắc mặt này.

Xưa nay anh không thích làm bộ làm tịch trước mặt người khác, dám can đảm không vâng lời anh, thì sẽ phải gánh hậu quả, anh vốn không lương thiện gì.

Mộc Tuyết Nhu run rẩy, rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, bây giờ cô đang dự tiệc, những chuyện kia tên họ Mạc này đã giúp cô xử lý, nếu bị loan ra ngoài thì mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết cô.

Tốt nhất bây giờ cô phải làm Mạc Duy Uyên vui, mặc dù cô rất hận người trước mặt, nhưng cô phải nhịn.

"Thật xin lỗi..." Cô hơi khép mắt, luống cuống nói.

Chu Thế Thanh tuy hơi khom người, khóe môi vẫn mỉm cười nhưng mi mắt lại rũ xuống, anh đem oán hận trong mắt mình che giấu sau hàng mi. Người con gái mình yêu ở đang ở trong ngực người khác, cô cũng không được vui.

Mộc Niên Kiều đứng bên cạnh, hả hê nhìn, vừa mới vui vẻ không được bao lâu thì nghe thấy Mạc Duy Uyên bất đắc dĩ thở dài, dịu dàng nói: "Tôi rốt cuộc nên bắt em làm gì đây?"

Cô giương mắt nhìn, thấy Mạc Duy Uyên kéo Mộc Tuyết Nhu vào ngực, dường như đau lòng cho cô ta, cô nghe được Mạc Duy Uyên đau đớn líu ríu, "Tôi không bỏ được em, cũng sẽ không thả em đi."

Mộc Niên Kiều tâm đau phế liệt, cô thích Mạc Duy Uyên, vậy mà cô chỉ nhận được sự coi thường của anh.

Cô chưa từng thấy Mạc Duy Uyên dịu dàng như vậy.

Nhưng, mọi người không hề phát hiện, trong mắt của Mạc Duy Uyên vẫn lạnh lùng như cũ.

"Thấy chưa? Mạc tiên sinh rất yêu vợ mình." Mọi người nhỏ giọng bàn tán.

Chu Thế Thanh mặc dù cúi đầu nhưng vẫn biết rõ tình hình, tay anh nắm thật chặt. Anh nuốt nước miếng, đem hận ý trong lòng áp xuống, một ngày nào đó, một ngày nào đó... Mạc Duy Uyên!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.