Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 40: Chương 40: TẠI SAO LẠI CƯỚI CÔ TA (2)




Mộc Tuyết Nhu nhìn thấy ánh mắt Mạc Duy Thiến đầy kinh ngạc, cười châm chọc nói: "Tôi biết, cái nhà này người nào cũng coi thường tôi, cô cho rằng tôi sẽ thích sao?" Tìm được nơi chút giận, rốt cuộc lòng cô cũng trở nên dễ chịu hơn.

Cô biết miệng lưỡi không tranh được cái gì, có thể sau này cô ở nhà họ Mạc sẽ càng gặp thêm rắc rối, nhưng mà nếu cô không phát tiết ra ngoài, cô sẽ điên mất.

Mạc Duy Thiến vốn dĩ muốn nói cái gì đó, nhưng thấy trong mắt Mộc Tuyết Nhu đầy thống khổ, lời nói cũng liền lặn xuống.

Được rồi, hình như cô hơi quá đáng.

Mộc Tuyết Nhu sắc mặt đầy phức tạp nhìn Mạc Duy Thiến, miễn cưỡng cười một cái rồi xoay người đi vào trong nhà.

Mạc Duy Thiến đi ở phía sao cô, nhìn thấy Mộc Tuyết Nhu muốn đóng cửa lại, liền chặn cửa lại hỏi: "Đều cô nói là thật, hai năm sao cô sẽ không còn ở đây?"

Mộc Tuyết Nhu cũng hy vọng Mạc Duy Thiến không tiếp tục gây khó khăn cho cô nên gật đầu: "Anh của cô đã đồng ý với tôi."

Cô lúc trước không phải là không biết, nhưng mà nghĩ đến Mộc Tuyết Nhu cái gì cũng không có tự nhiên lại có thể ở bên cạnh người đàn nhiều năm được mệnh danh là ông độc thân hoàng kim, mà anh lại đối với phụ nữ không có hứng thú. Cô có chút không phục. (Sunnie: ai nói anh ấy không có hứng thú, chỉ là không đúng người thôi.)

"Người đàn ông kia...là người cô yêu?" Bởi vì biết Mộc Tuyết Nhu không chiếm danh phận chị dâu của cô bao lâu nữa, nên cô cũng đồng ý cùng cô ta nói chuyện, "Cho nên cô mới không thích anh của tôi?"

Nhìn bộ dạng có chút không phục của Mạc Duy Thiến, trong lòng Mộc Tuyết Nhu đầy kinh ngạc, nhưng khi nhắc đến Chu Thế Thanh, anh thanh của cô liền mềm xuống, "Ừ, cô cảm thấy tôi không biết suy nghĩ phải không?" Cô châm chọc nhìn Mạc Duy Thiến.

Mạc Duy Thiến đầu đầy cảm xúc ngổng ngang "À, là không biết phân biệt, nhưng mà...cô đã nói không ở lại họ Mạc quá lâu, nên để cho cô hưởng thụ cuộc sống giàu sang trong hai năm. Nhưng mà chỉ sợ đến lúc đó...ngược lại cô lại không muốn đi..."

Mộc Tuyết Nhu cười không đáp,"Xin lỗi, tôi không muốn tiếp tục nói." Cô đóng cửa lại.

Mạc Duy Thiến không tức giận, lúc này đây trong lòng cô lại nghĩ kể từ sao khi Mộc Tuyết Nhu bước vào sống ở đây, hình như cô ta cũng không được sống tốt, còn anh hai thì...hình như cũng không thể giúp cô ta.

Nhưng tại sao anh hai ... lại cưới Mộc Tuyết Nhu?

Nhất định là có chuyện nào đó, cô lập tức đi đến tổng công ty.

"Anh hai, tại sao anh lại cưới Mộc Tuyết Nhu?" Mạc Duy Thiến xông thẳng vào phòng làm việc của Mạc Duy Uyên.

Mạc Duy Uyên xoay ghế lại, lãnh đam nói: "Đi ra ngoài."

"Anh!" Mạc Duy Thiến trợn to mắt.

Cô giả mù sa mưa nói, "Dù sao em cũng là em của anh...", trong lòng cô âm thầm đắc ý.

Cô nhìn thấy Mạc Duy Uyên nhăn mặt lại, trách mắng, "Đi ra ngoài."

Nụ cười Mạc Duy Thiến liền cứng lại, "Còn không đi ra ngoài."

Cô hừ một tiếng, dậm chân.

Mạc Duy Uyên mở văn kiện ra, "Bởi vì cô ấy thích hợp. Cô ấy không yêu tôi, điều này là đủ rồi."

Lần đầu tiên Mạc Duy Thiến cảm thấy anh hai mình thật ghê tởm, "Chẳng lẻ lời người khác nói là thật, anh thật sự ép cô ấy làm vợ anh?"

Mạc Duy Uyên gật đầu, "Thế nào, cô tin lời của báo chí nói sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.