“Dậy sớm vậy?”
Minh Hạ đang đi qua khu vườn đến tiền sảnh đột nhiên lại nghe thấy có người nói. Cô nhìn bốn phương tám hướng cũng không thấy một bóng người liền cho mình đã nghe nhầm, lại tiếp tục đi về phía trước.
“Em không nghe hiểu được tôi nói gì sao?” Một bóng đen ở góc vườn đi tới cười nhạt nói: “Không phải em đang cùng thầy giáo học tiếng Nhật sao?”.
Cô hơi kinh ngạc nói, “Anh tư, chào buổi sáng”. Từ sau vụ gặp mặt lần trước, anh mất tích gần một tháng trời, bây giờ tự nhiên lại chạy đến, khó trách cô nhất thời ngây người không kịp phản ứng.
“Đừng gọi tôi là anh tư”, anh nghiêm nghị nói.
“Tôi nhớ tôi đã nói rõ em không được gọi tôi như thế nữa rồi!” Anh thống hận cái cách xưng hô này của cô.
“Sao vậy ạ?”. Cô thật sự không hiểu tại sao lại không được gọi anh như vậy. Rõ ràng các anh chị khác đều vui mừng chấp nhận mà, chẳng lẽ anh không muốn sao?
“Em cảm thấy anh dường như không thích có em gái, nhưng sao lại thế ạ?” Minh Hạ tuy rằng anh đang bất mãn nhưng vẫn to gan hỏi.
Anh do dự một lúc, chậm rãi buông lỏng tay, vẻ căng thẳng trên gương mặt cũng từ từ biến mất, cả người xem ra có chút thất thần.
Cô đã nói sai chuyện gì sao? Tại sao anh đột nhiên lại mang vẻ thương tâm thế kia?
“Anh yên tâm, em không cướp mất cha đâu”. Cô cảm thấy anh tư vì sợ cô chiếm mất thời gian của cha nên mới không thích cô.
“Tôi đâu có ngây thơ như em nghĩ………” Anh nở một nụ cười thống khỏ làm Minh Hạ có chút chấn động.
“Anh………….có thể nói cho em biết là chuyện gì có được hay không?”. Cô không thích nhìn vẻ mặt như vậy của anh, cô thà rằng nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của anh còn hơn.
Cô cảm thấy việc này dường như có liên quan vô cùng lớn đến việc tại sao anh tư không thích cô ở lại đây.
“Dựa vào cái gì mà em đòi hỏi tôi nói cho em biết?” Anh đột nhiên muốn trêu cợt cô.
‘Dựa vào cái gì? Dựa vào……….. anh đã từng nói qua, anh không ghét em!” Cô nhớ lại rõ ràng anh đã nói thế mà, nếu không ghét cô thì cũng không thể không cho cô biết chứ?
Anh nghe xong, ngớ ra một lúc rồi lập tức cười váng lên: “Tôi lại tự mang đá đập vào chân mình rồi!”, còn bị cô bắt được nhược điểm của anh nữa chứ.
Anh không nói một tiếng kéo tay cô đi về phòng anh.
Mẹ ruột anh, hiếu thắng và ham muốn độc chiếm nhưng không thể nắm bắt được trái tim của người chồng. Bà không thể tin vào chuyện này, thậm chí trước lúc chết còn không ngừng muốn chiếm lấy tất cả những gì thuộc về cha anh.
Đứng ở trước giường bệnh, anh thấy ánh mắt mẹ vô cùng phức tạp, đôi mắt đã từng vô cùng xinh đẹp nay lại tràn đầy đau thương, không cam lòng, u oán cùng bất đắc dĩ.
“Ở trường có buổi học nên con đến muộn một chút”, Thức Minh giải thích.
“Trường học…….. mẹ là mẹ con, hơn nữa đã sắp chết mà con còn có tâm trạng đi học!” Bà không thể tin nổi, dường như niềm hy vọng cuối cùng đã rơi xuống.
Anh im lặng không lên tiếng, chấp nhận oán thán không thể thổ lộ của mẹ.
“Con là đứa con nhỏ nhất, mẹ thương nhất, mẹ…….”
“Mẹ, con xin lỗi, con đã đến trễ” Anh thừa nhận bởi vì anh khó có thể chấp nhận thần kinh mẹ anh lại trở nên như vậy, làm cho người khác căng thẳng, mới từ từ đến chậm.
Mọi người trong nhà không nguyện ý đến thăm mẹ, bao gồm cả cha, chị gái cùng anh trai. Bọn họ khó có thể tha thứ cho chuyện mẹ vì không cam lòng việc cha nuôi dưỡng tình nhân ở bên ngoài mà cầm dao ám sát cha. Mặc dù là cha có lỗi, vả lại trong lúc hỗn loạn mẹ đã đả thương mình, nhưng hành động của mẹ như vậy ai có thể chấp nhận chứ?”
‘Thức Minh, mẹ thật muốn chết đi!”
“Mẹ, mẹ đừng nói càn”. Anh biết mẹ nói thật nhưng không đành lòng dùng lời thẳng thắn khiến mẹ tổn thương. Vết thương có thể phục hồi nhưng oán hận ứ đọng đã lâu trong lòng đã thành tâm bệnh, không có thuốc nào có thể cứu được.
“Cha con đâu? Sao lại bận rộn như vậy?” Bà càng nói càng kích động.
Bà là vợ chưa cưới của ông, là mẹ của bốn đứa con ông! Bây giờ bà đang muốn chết mà chẳng đáng để ông quan tâm một chút sao?
Anh trầm mặc nhìn mẹ đang tuyệt vọng. Không phải anh không biết câu trả lời, nhưng anh không muốn giải thích nhiều.
“Bận đến mức không thể có thời gian gặp mẹ? Suốt nửa năm nay không hề để ý đến mẹ!”
“Tất cả mọi người đều đang bận mà mẹ, đừng nghĩ nhiều nữa”, Thức Minh không nhẫn tâm, tiến lên nhẹ ôm lấy người mẹ yếu đuối.
Anh đột nhiên cảm thấy mẹ rất đáng thương, cả tuổi thanh xuân đã qua trong cái nhà này, mà quay đầu lại cũng chỉ có một đứa con cùng bà trải qua đoạn cuộc sống ngắn ngủi cuối cùng này.
“Mẹ yên tâm, cha sẽ mau chóng đến thăm mẹ”, anh tin lời nói dối thiện ý có thể an ủi được người khác.
“Thức Minh, mẹ không muốn có người khác chiếm vị trí của mẹ, nữ chủ nhân của Tịch Mộc gia vĩnh viễn chỉ có mẹ mà thôi. Mẹ cũng không muốn cha con có đứa con khác, mẹ không muốn!”
Từ trước đến nay ngay cả trong mộng bà cũng sợ những điều ấy xảy ra.
Anh vốn luôn tỉnh táo lạnh lùng mà bị mẹ dọa cho phát sợ.
“Được, được, không có, không có, con sẽ không có em trai, em gái nữa”, anh thề với mẹ.
Bà yên lòng cười nói: “Con trai ngoan, con không được quên lời nói ngày hôm nay. Con nhất định phải giúp mẹ, nếu không mẹ chết cũng không nhắm mắt………”
“Mẹ!” Thức Minh thấy mẹ bắt đầu thở dồn dập, mắt trợn ngược lên vội vàng kêu to: “Gọi bác sĩ đến!”
“Mẹ không xong rồi…. Thức Minh…… Con nhớ…… Không được có mẹ khác…… Không được có em trai, em gái………..”
Nghe anh lạnh lùng miêu tả tình huống lúc đó, trong lòng cô kinh ngạc không nói ra lời.
Anh tư bề ngoài vô tình lãnh khốc đáng sợ, nói chuyện thì hung hăng nhưng lại kể chuyện cũ cho cô nghe, một chuyện mà cô nghĩ anh không hề muốn nhớ lại.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô chăm chú mãnh liệt nhìn anh.
“Đừng nhìn tôi như thế!”, Tịch Mộc Thức Minh không nhịn được hét lên, anh ghét bị người ta nhìn chòng chọc không rời mắt như vậy.
“Anh thật độc tài chuyên chế!” Minh Hạ cau mày nhỏ giọng oán trách.
“Không ai có cam đảm dám cãi lại lời cảnh cáo của tôi”, anh nghiêm nghị tuyên cáo, trong lòng lại càng ngày càng thấy hứng thú. Trước đây chưa từng có ai nào dám đối với anh như vậy khiến anh có cảm giác mới mẻ, “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu”.
“Xin lỗi anh!”. Cô cúi đầu xuống không dám nhìn anh.
“Đừng tưởng là tôi cho em biết chuyện này có nghĩa là tôi chấp nhận em. Từ trước đến giờ tôi không bao giờ keo kiệt nói cho người khác biết nguyên nhân thất bại của họ đâu”. Tháng này đến bái tế phần mộ của mẹ anh lại nghĩ tới những chuyện này nên mới “thuận miệng” nói cho cô biết.
Thật ra thì cũng chẳng có gì lạ khi anh tư coi cô cùng mẹ chính là những kẻ đã xâm lược cái nhà này, hơn nữa còn dần dần xâm nhập vào Tịch Mộc gia hô phong hoán vũ ở Nhật Bản.
Anh tư thừa kế tâm nguyện của mẹ anh, muốn làm một con sư tử bảo vệ lãnh thổ, đề cao cảnh giác với người mới tới, ngay từ đầu đã có ý đối địch với cô, vận sức chờ phát động.
Đột nhiên cô bật cười.
“Sao vậy?”. Cô còn cười được?
“Anh chính là ghét tất cả những ai có thể trở thành em gái anh chứ không phải là ghét bản thân em?”
“Em cũng muốn làm em gái của tôi!”
“Ghét với thích chỉ khác nhau một tí ti thôi, không chừng có một ngày anh sẽ thích em!”
“Được lắm, học thêm được một tí tiếng Nhật lại để phản bác tôi?”, anh lạnh lùng châm chọc cô.
Cô không nhịn được lại cười lên, “Thật ra thì anh là người rất dịu dàng”.
Anh cau mày lại, thật sự nghi ngờ cô mà lại học giỏi tiếng Nhật sao, mà lại dùng từ “dịu dàng” để miêu tả anh?
“Là vì anh không muốn làm tổn thương mẹ anh!” Mặc dù chính vì vậy mới khiến anh nhìn cô không vừa mắt, nhưng cô biết đây chính là chuyện thường tình của con người.
"Minh Hạ."
‘Dạ?”, đây là lần đầu tiên anh tư gọi tên cô!
“Em đơn thuần như vậy sẽ bị người khác bắt nạt, không cho em tùy tiện ra ngoài nói lung tung!”. Nhìn dáng vẻ không hiểu chuyện của cô, anh liền tức giận, trêu trọc cô là ngu ngốc nhưng anh cũng giận chính mình tại sao lại lãng phí thời gian cùng nước miếng mà thao thao bất tuyệt với cô, “Trong xã hội thượng lưu Nhật Bản, không thể lộ nhược điểm để người khác khi dễ”.
Minh Hạ cười thầm, phát hiện ra anh tư nghĩ một đằng nói một nẻo, ngoài miệng nói không dễ nghe chút nào, nhưng tâm thật là tốt, cô càng muốn anh chấp nhận, cả đời làm em gái anh.
“Bắt đầu từ mai em sẽ cùng tôi học tiếng Nhật”.
“Sao lại thế ạ?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Cha bảo tôi dạy em”, cho dù anh không tình nguyện, nhưng khó mà cãi lại lời cha.
“Vậy …làm phiền anh ạ”, cô cười rạng rỡ.
“Biết sẽ làm phiền tôi là tốt rồi”, anh có chút mất kiên nhẫn, phiền toái phất phất tay một cái.
“Tứ thiếu gia, cậu dậy rồi ạ?”, Tiểu Lâm phu nhân máy móc ở ngoài cửa gọi to.
‘Dậy rồi”, anh theo thói quen đáp lại, hoàn toàn không để ý đến việc Minh Hạ vẫn còn ở trong phòng mình.
Tiểu Lâm phu nhân bước vào, thấy Ngũ tiểu thư mới đến lại xuất hiện trong phòng Tứ thiếu gia, trong ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng bà nhanh chóng lấy lại ánh mắt hờ hững, “Chào buổi sáng, thiếu gia, tiểu thư”.
Quả nhiên là quản gia đã trải qua sóng to gió lớn, cho dù thấy chuyện kỳ lạ cũng không dao động. Nhưng mặc dù bà không nói, Tịch Mộc Thức Minh cũng biết bà đang nghĩ gì, tại sao Minh Hạ vốn không được hắn ưa thích lại ở đây vào lúc sáng sớm?
Minh Hạ có chút lúng túng gật đầu nói, “Tôi về phòng trước” rồi đứng lên, vội vàng đi ra ngoài.
Sau khi cô đi, Tịch Mộc Thức Minh giống như không để ý, đột nhiên dùng giọng nói không chút biểu lộ nói với Tiểu Lâm phu nhân: “Muốn cho ai ra vào căn phòng này là quyền của tôi”, anh muốn như thế nào thì được thế ấy, người khác không được quản, cũng không được quan tâm.
Nhưng những lời này khi vào tai Tiểu Lâm phu nhân thì bà lại nghĩ không phải anh đang công khai biểu lộ chủ quyền mà là đang cố ý phản đối bà quấy rầy hai người bọn họ.
Bà đã phục vụ ở Tịch Mộc gia bốn mươi năm, so với ai khác đều hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Đến nơi này đã hơn một năm, Minh Hạ đã hoàn toàn thích ứng được với cuộc sống phức tạp của Tịch Mộc gia, quen với việc người làm trong nhà gọi cô là Ngũ tiểu thư, tiếng Nhật cũng tiến bộ hơn rất nhiều. Còn có một đám người hầu cùng vệ sĩ chờ cô sai bảo. Nghe nói đây là vì lợi ích của Ngũ tiểu thư Tịch Mộc gia nhưng cho tới bây giờ cô vẫn không có thói quen mỗi khi đi đâu đều có người đi theo.
Lâu lắm rồi mới thấy anh tư trở về nhà lớn, cô lập tức chạy đi tìm anh.
“Anh đã về rồi ạ?” Cô cười đi về phía Tịch Mộc Thức Minh mang vẻ phong trần mệt mỏi, không để ý đến đám người hầu phía sau.
Nhân dịp nghỉ hè, Tịch Mộc Thức Minh đi du lịch Tokyo cả tháng, vừa bước vào nhà đã nhìn thấy cô, anh có chút vui mừng ngoài ý muốn.
Đúng vậy, anh vừa nhìn thấy cô thì đột nhiên nhớ ra trong nhà lớn còn có sự tồn tại của cô.
Trước kia ngoài đám người hầu cùng bảo vệ thì phần lớn thời gian chỉ có một mình anh trấn giữ trong nhà lớn. Bình thường cha sẽ ở Tokyo xử lý công việc của công ty, ngày nghỉ mới trở về, ma mấy anh chị em cũng thường ở bên ngoài ít khi trở về nhà lớn.
“Có chuyện gì?” Tịch Mộc Thức Minh liếc nhìn cô một cái, không hề dừng bước đi qua người cô.
“Không có gì, chỉ có chút chuyện muốn thương lượng với anh”. Cô đuổi theo anh, chỉ còn thiếu điều kéo anh lại.
“Nói đi”. Cô có chuyện gì cần thương lượng với anh? Cô và anh thì có chuyện gì mà thương lượng chứ?
“Em không cần nhiều người hầu và bảo vệ như vậy”.
Còn tưởng là chuyện gì, thì ra chỉ là chuyện nhỏ đáng bực mình này! “Không được!”, Anh không cần nghĩ đã cự tuyệt.
“Sao lại không được?” Cô chưa từ bỏ ý định liền hỏi tới.
Mấy người hầu bắt đầu toát mồ hôi lạnh vì Ngũ tiểu thư.
Chưa từng có ai dám chất vấn Tứ thiếu gia vốn lãnh khốc vô tình, vậy mà cô dám cả gan hỏi ngược lại anh như vậy.
“Đây là việc em phải chấp nhận, chẳng lẽ lúc bước vào nhà các người không muốn được vậy sao?” Tịch Mộc gia phô trương như vậy lại là ước mơ của không biết bao nhiêu người.
Sắc mặt Minh Hạ chợt biến nhưng nhanh chóng phục hồi lại vẻ mặt như cũ. Anh vẫn không quên được nỗi oán hận kia, ngày ngày vẫn đau đáu trong lòng không nguôi, lúc nào cũng giày vò cô. Nhưng vừa nghĩ tới nguyên nhân tạo nên bóng ma trong lòng anh cùng những gì anh đã trải qua thì cô lại không đành lòng, cô làm sao có thể giận anh được chứ? Anh cũng là người bị hại a!
Cô giả vờ như không nghe thấy, làm như không có việc gì nói: “Em chỉ muốn có chút không gian để thở thôi, không cần những nhân tài xuất sắc này đi theo, như em đây thì làm sao có thể xảy ra chuyện gì được”. Cô chỉ là một nữ sinh bình thường thôi, làm gì có chuyện gì chứ?
“Để bọn họ đi theo mới tốt cho em”, cô bé không hề có năng lực kháng cự này thế nào mà dám nói mình không thể nào gặp chuyện không may? Gia sản Tịch Mộc gia vô cùng lớn, có biết bao nhiêu thế lực muốn tìm cơ hội lợi dụng, bao gồm cả việc bắt cóc.
“Tốt cái gì chứ?”
“Tóm lại là không được”, cho dù anh không thừa nhận cô, nhưng cha đã coi cô là người của Tịch Mộc gia, lại giao cô cho anh trông nom, làm sao anh có thể để cô xảy ra chuyện rắc rối khiến anh bị trách móc, coi thường được.
“Em không sao mà!”
“Không được”, cô không sao thuyết phục được anh, “thân là người của Tịch Mộc gia thì cần phải quen với việc có người đi theo bảo vệ!”
“Tại sao phải quen?” Minh Hạ chán ghét nhìn anh, hàng lông mày nhíu lại, “Ai mà thèm để ý đến người lạ hoắc như em chứ, chỉ cần anh đừng phái người theo sau em thì chẳng ai biết em là người của Tịch Mộc gia hết!”. Cũng một năm rồi còn gì, cô chẳng gây ra chuyện gì rắc rối cả, không phải đã chứng minh cô chẳng có việc gì sao.
“Bây giờ em bắt đầu thay đổi, càng ngày càng làm phản rồi hả?” Cô có cam đảm dám cả gan nói chuyện với anh như vậy sao?
“Em không phải, có mà anh càng ngày càng chuyên quyền á”.
Quả thật lúc này giông bão đã sắp nổi lên, Tịch Mộc Thức Minh gương mặt nhăn nhó, sắc mặt tái xanh, hai quả đấm nắm chặt kêu “răng rắc”, toàn thân căng thẳng.
Minh Hạ bị sắc mặt của anh hù dọa sợ hết hồn, ngậm miệng không dám nói gì nữa.
“Tại sao lại thay đổi thành bộ dạng “cô vợ nhỏ” thế kia, không phải vừa nãy còn rất hung hăng sao?”.
Toàn bộ đám người làm trong nhà cũng bị vẻ mặt giận dữ của Tứ thiếu gia hù dọa tới mức không dám lên tiếng. Tầm mắt mọi người đều rơi xuống dáng vẻ cô độc của Ngũ tiểu thư.
Minh Hạ không phải là muốn phản kháng, mà bắt đầu cảm thấy bây giờ cô không hợp với những thứ này. Cô tới đây cũng đã hơn một năm rồi, anh thường đi sớm về khuya, dĩ nhiên không biết cô thường ngày như thế nào. Cô cũng muốn hòa nhập với gia đình mới này, nhưng thật không dễ dàng như cô nghĩ...
Anh không biết lúc cô ở nhà một mình đã cố hết sức duy trì hình tượng Ngũ tiểu thư của Tịch Mộc gia, đối phó với những người không có ý tốt đã phải chịu bao nhiêu chê cười! Như vậy còn chưa đủ, cô chỉ muốn lúc ra bên ngoài được là một người bình thương, chẳng lẽ ngay cả tự do cô cũng không có sao?
“Anh tư, em biết yêu cầu này của em đối với anh rất nhỏ bé, xem như em cầu xin anh có được không ạ?”, Minh Hạ thử ôn hòa nhã nhặn khuyên anh.
“Ai cho em gọi tôi là anh tư?” Tịch Mộc Thức Minh nói giọng bình thản nhưng âm điệu lại âm lãnh dị thường, giống như một trận gió lạnh từ âm phủ thổi tới, làm mọi người xung quanh run rẩy.
“Tôi không phải anh trai em!” Anh quét ánh mắt lạnh lẽo về phía cô, dùng ánh mắt nhắc nhở sự thật này cho cô một lần nữa.
Một năm qua cô không gọi anh như vậy, anh nghĩ cô đã đủ thông minh biết đây là điều cấm kỵ, nhưng bây giờ cô lại phạm phải điều cấm kỵ này.
Sắc mặt anh khó coi đến cực điểm, cơn thịnh nộ bộc phát lửa giận cháy tan mọi thứ, “cho thu hồi lại tất cả người bên cạnh cô ta cho tôi!”.
“Tứ thiếu gia!”, vệ sĩ đã quen bảo vệ Minh Hạ không hiểu sao Tứ thiếu gia luôn anh minh vậy mà lại nhất thời không để ý đến an nguy của Ngũ tiểu thư.
“Đừng nói nhiều.... Tôi chỉ đáp ứng mong muốn của cô ta”. Tịch Mộc Thức Minh âm điệu lãnh đạm, lửa giận nhanh chóng trở thành băng lãnh.
Minh Hạ không nghĩ tới lại dễ dàng được đáp ứng như vậy nên chỉ có thể theo bản năng đáp lại: “Cảm ơn!”.
Cuối cùng cô cũng thành công đạt được mục đích của mình, coi như cũng đáng với việc ‘vuốt râu hùm” đi.
Bây giờ thì cô đang vô cùng hối hận vì đã không nghe lời anh tư! Sau mấy tháng sóng êm gió lặng, hôm nay lúc tan học, giữa thanh thiên bạch nhật cô bị bắt làm con tin.
Đây là do cô tự gây họa, nếu cứ để đám vệ sĩ theo sau thì dù có chuyện gì cô cũng sẽ chẳng mất một cọng tóc. Bây giờ thì tốt rồi, trong lúc giãy giụa cô còn bị đám người xấu cứa mấy dao, thật là đau! Ôi, cô thật muốn khóc mà…
“Còn không cầu xin tha thứ sao, Ngũ tiểu thư!”
Mấy tên lưu manh lộ ra vẻ mặt biến thái cưới dâm đãng, lạnh lùng nhìn Minh Hạ đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt nhăn nhó vì đau nhưng không kêu rên một tiếng.
“Thả tôi ra, nếu để cho anh tư tôi tìm ra các người thì các người sẽ rất thê thảm”, dựa vào tác phong thô bạo tàn khốc của anh, không giết bọn chúng đi mới là chuyện lạ!.
“Chỉ cần hắn chịu chi tiền thì chúng tao nhất định sẽ thả mày, mày sợ gì chứ!”, bọn chúng cười rộ lên chế giễu.
Minh Hạ không nói thêm gì nữa, chỉ sợ mình nói gì sẽ chọc giận bọn chúng nổi lên cơn muốn giết người.
Hiện giờ quần áo cô thấm đẫm mồ hồ lạnh, nhưng cô lại không thấy sợ hãi lắm mà chỉ thấy căng thẳng.
Anh chắc sẽ không trả tiền chuộc cô về đâu! Anh ghét cô như vậy, bây giờ là cơ hội thoát khỏi cô, anh còn để ý đến cô sao?
“Nghe nói Ngũ tiểu thư mới đến của Tịch Mộc gia được Tứ thiếu gia vô cùng ân sủng. Tứ thiếu gia vô cùng si mê cô ta!”
Nghe được lời này, Minh Hạ sợ đến mức ánh mắt đang tràn đầy thất vọng của cô chợt mở to ra kinh ngạc, cô mù mịt nhìn về phía bọn chúng đang bàn tán, “Các người nghe chuyện này ở đâu vậy?”, cô không nhịn được lên tiếng hỏi, giọng nói chứa đầy nghi ngờ.
“Mọi người trong giới xã hội đen đều biết chuyện này, chẳng lẽ không đúng sao?”, thì ra con bé con này chỉ giả vờ đoan trang, nhìn cô ta còn trẻ tuổi mà đã có thủ đoạn quyến rũ đàn ông, quả nhiên là loại con gái của tình nhân mà!
“Dĩ nhiên là không phải!”
“Nghe nói Tịch Mộc Thức Minh mày nói gì nghe nấy, chuyện gì cũng đều tùy ý mày, ngay cả việc mày không muốn có vệ sĩ hắn ta cũng đáp ứng, đây chẳng phải là do si mê mày hay sao?” Cái gì chứ, Ngũ tiểu thư này nghĩ bọn chúng dễ bị lừa sao, làm gì có chuyện đó, chuyện gì bọn chúng cũng biết.
Trời ạ, đó là anh mặc kệ cô tự sinh tự diệt, làm sao lại bị nghĩ xiên xẹo thành cô nói gì nghe nấy chứ?
Cô sáng suốt xoay chuyển, “nếu đã biết tôi rất được cưng chiều thì sao không mau mau thả tôi ra!”, có giải thích nữa cũng chẳng có ích gì, cho dù là cơ hội vô cùng nhỏ bé, nhưng sao cô lại không biết thời thế mà thừa cơ lừa bọn chúng thả cô ra.
“Ngu ngốc! Vì mày có giá trị nên mới bắt mày để lấy tài sản của Tịch Mộc Thức Minh chứ!”, nếu không như vậy thì việc gì bọn chúng phải chuẩn bị đến mấy tháng, nội ứng ngoại hợp bắt cóc cô.
“Lão đại, có người thấy người của Tịch Mộc Thức Minh đang lục soát xung quanh đây”, đột nhiên một gã lưu manh từ ngoài cửa lao vào, hấp tấp báo cáo với tên cầm đầu.
Có thật là anh tư đi tìm cô sao? Không thể nào! Anh hận cô như vậy, cô chết đi không phải rất tốt sao? Đối với gã đàn ông lạnh như băng này, cô có chết đi cũng chẳng có gì là đau khổ cả, sao lại không để yên chứ?
Tên cầm đầu kéo Minh Hạ đang bị trói chặt lên, không để ý vết thương của cô lại đang chảy máu, “Anh tư mày đến cứu mày rồi, lần này nhất định bọn tao sẽ khiến cho hắn khuynh gia bại sản, phải dùng số tiền lớn để chuộc mày!”
Hắn ta kéo cô đi ra phòng ngoài, mới giật mình thấy đã bị bao vây.
Minh Hạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đám đông vệ sĩ đứng chật nhà, mà ở chính giữa là một người khí thế vương giả bao trùm, chính là anh tư của cô. Lúc này, ánh mắt tinh anh của anh đang chăm chú nhìn cô.
“Anh tư!”, cô kêu to gọi anh. Cho dù anh không thích cô gọi như vậy, nhưng cô không thể nhịn được mà gọi anh như vậy.
Tịch Mộc Thức Minh không trả lời cô, nét mặt cũng không biểu cảm, chỉ chăm chú nhìn nhìn nhất cử nhất động của cô, trong lòng âm thầm tính toán.
“Hành động thật nhanh, chưa tới năm tiếng đồng hồ đã tìm ra được”, tên cầm đầu không thể không bội phục Tịch Mộc Thức Minh.
Tịch Mộc Thức Minh lạnh lùng châm biếm nhìn hắn: “Giải quyết lũ ô hợp chúng mày thì cần gì nhiều, chỉ cần năm phút thôi, một xu tao cũng không giao”.
Tên cầm đầu mặt tím lại, rồi đỏ lên, giơ súng dí sát huyệt Thái Dương của Minh Hạ, “Không cần một giây đã có thể giết chết cô ta, mày rốt cuộc có giao tiền hay không?”
Lời nói kế tiếp của Tịch Mộc Thức Minh khiến toàn bộ tâm tình của Minh Hạ sụp đổ ——
“Mạng cô ta đáng giá mười tỷ yên sao?”.
“Với tài lực của Tịch Mộc gia các người mà không trả nổi mười tỷ yên sao?”
“Vấn đề không phải là có hay không, mà là tao có muốn hay không?”
Quả nhiên là người kế nghiệp tương lai của một tập đoàn lớn, trong tình huống này mà vẫn có thể tỉnh táo cùng hắn ta cò kè mặc cả, “Con bé này không phải là người yêu mới của mày sao? Làm sao mày có thể để cô ta chịu chết?”
“Ha ha, người yêu mới….. Tao không nghe lầm chứ? Sao tao lại không biết tao lại có người yêu tốt như vậy chứ?” Tịch Mộc Thức Minh nhìn bộ quần áo tả tơi của Minh Hạ, bới móc cô đủ điều.
“Không thể nào, rõ ràng chúng nó nói mày rất sủng ái Ngũ tiểu thư mới đến này……..”
“Đầu hàng đi, chúng mày không có đường lui đâu, ngoại trừ đám vệ sĩ ở đây còn có cảnh sát đang bao vây phía ngoài”.
Cô cam chịu cười khổ, “Tôi đã nói rồi, anh ấy không hề si mê tôi, cũng sẽ không trả tiền chuộc cho tôi đâu mà”.
Tịch Mộc Thức Minh rất thông minh, anh hiểu rõ phải nắm bắt đúng thời cơ, đồng thời phải hết sức nhẫn nại. anh giống như loài báo thông minh, từ từ dụ dỗ con mồi xông đến, cho dù có thức ăn ngon trước mặt cũng không hành động thiếu suy nghĩ, mà lấy phương thức đùa dai với con mồi đang sập bẫy, đến khi đối phương mất cảnh giác. Một khi anh cho là thời cơ đã chín muồi thì mới ung dung cười lạnh, thưởng thức con mồi gào thét…..
“Chúng mày là một lũ ác ma!”, tên cầm đầu bóp cò súng, nhằm vào đầu Minh Hạ, “Nếu cô ta đối với mày vô giá trị thì để cô ta đi theo tao đi!”
Cô nhắm chặt mắt lại, chờ đợi giây phút kia đến.
“Minh Hạ!”, một tiếng kêu thảng thốt vang lên, tiếng súng nổ trở nên mơ hồ nhưng cô nghe vẫn rất rõ.
Ít nhất anh cũng lo lắng cho cô….
Cô không thấy đau, chỉ có cảm giác bị đè nén đến khó thở.
Cô mở mắt ra nhìn. Cô không trúng đạn, còn được anh ôm lấy!
“Có khỏe không?” Anh hỏi.
Cô gật đầu, chỉ về phía cánh cửa khép hờ, muốn anh ôm cô đi vào.
Anh mạnh mẽ ôm lấy cô, bước hai ba bước đã đi vào căn phòng nhỏ tăm tối, thuận tay đóng cửa lại.
Anh đặt cô xuống đất, cởi trói cho cô. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng đồng phục học sinh bị xé rách.
“Anh làm gì vậy?” Cô cao giọng hỏi khiến ánh mắt anh hờn giận không vui.
“Em bị thương thật đáng đời!”, anh kéo bắp đùi bị thương của cô về phía mình, tức giận nhưng vẫn dịu dàng dùng mảnh vải vụn băng bó vết thương cho cô. Cô bị thương, là một vết dao đâm rất sâu.
Nghe thấy tiếng súng nổ ở bên ngoài, cô hơi sợ hãi, nép vào lồng ngực anh, “Chúng ta ở đây có sao không?”
“Không sao”, bộ dáng dễ bảo hiếm có này của cô khiến anh thấy thương tiếc vô cùng.
“Vậy……….. anh không cần phải đi giúp bọn họ sao?” Cô lo lắng đám vệ sĩ sẽ đánh không lại bọn lưu manh này.
“Lo cho em trước đi, em đã bị thương thì chỉ cần ngoan ngoãn nằm im là được rồi”, anh trở lại vẻ lãnh đạm thương ngày, “giáo huấn” cô gái hay xen vào việc của người khác này.
“Cám ơn anh đến cứu em”, cô thật lòng cám ơn anh.
“Xem em sau này còn dám chống lại lời tôi không? Đến bây giờ còn không hiểu tôi là vì em sao? Sau chuyện này có học được cách nghe lời không vậy?”
Ngũ quan cân đối, ánh mắt lạnh lẽo lại không thích hợp với vẻ mặt dịu dàng ôn nhu khiến cô hoang mang, bối rối.
“Không phải là em chẳng có giá trị gì sao? Tại sao anh lại…… tốt với em như vậy?”
Anh bình tĩnh nhìn ánh mắt thiết tha chân thành của cô, “Vừa rồi là do tình hình bất đắc dĩ thôi, em đừng cho là thật”, đây đã là đáp án tốt nhất của anh rồi.
“Em không biết lúc nào thì anh nói giỡn, lúc nào là nghiêm túc?”, cô không thể không thừa nhận, cô vô cùng để ý đến anh.
“Một ngày nào đó, em sẽ biết”, anh mỉm cười.
Hôm nay anh phát hiện mình thế nhưng lại có thể tình nguyện hi sinh vì cô. Lúc nhận được tin tức cô bị bắt cóc, anh không chút nghĩ ngợi liền chỉ huy đám vệ sĩ tinh anh nhất võ trang đầy đủ, chuẩn bị đi cứu cô, để trả thù bọn chúng khiến cô bị thương, anh đã mất đi sự tỉnh táo vốn có, nổi lên ý niệm muốn chém giết.
Sao lại thế? Sao anh lại như vậy? Cô chỉ là một cô nhóc, một đứa em gái anh không muốn thừa nhận.
Không! Cô không phải em gái anh! Anh sẽ không có em gái, cô càng không thể trở thành em gái anh được.
Suy nghĩ này ngày càng mãnh liệt trong đầu anh, không ngừng lặp lại, anh không muốn mình bị dao động.
Đột nhiên, anh lại làm ra một chuyện mà cả hai người bọn họ không thể ngờ đến ——
Anh ôm thân thể mềm mại của cô thật chặt, đôi môi mỏng phủ lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô, hôn rất sâu.
Cô không kịp phản ứng, nụ hôn đầu trong sáng của cô đã bị anh…. cướp đi.
Trong lúc anh hôn, cô phát ra âm thanh “ưm ưm” giống như kháng nghị. Phản ứng này của cô chọc cười anh, anh nhẹ nhàng kiềm chế buông đôi môi cô ra.
“Nghe nói con gái Trung Quốc chỉ có thể gả cho người đàn ông đầu tiên chạm vào họ đúng không?”
“Đấy là chuyện từ thời cổ đại!” Cô xấu hổ nói. Đây là cái giọng nói chuyện gì chứ, mang đầy vẻ bỡn cợt, chế giễu.
Anh hưởng thụ thần sắc yêu kiều của cô. Thật kì quái, cô còn nhỏ vậy mà lại khiến lòng anh không yên?
“Giận cái gì? Nói đùa cũng không được sao?”
“Không được!”, Cô tức giận phùng mang trợn mắt, không thèm nhìn tên đàn ông đã chọc giận cô nữa.
Anh chỉ cười không nói, cũng không hỏi nữa. Dù sao chỉ là ý nghĩ nhất thời của anh mà thôi, không nói nữa cũng chẳng sao cả.