Tiểu Lâm phu nhân nhìn Ngũ tiểu thư cả ngày đứng ngồi không yên, cả ngày đi đi lại lại trong phòng, trên gương mặt lãnh đạm không khỏi lộ ra một nụ cười.
Đã một năm rồi chứ, kể từ ngày đó, Tứ thiếu gia nửa đêm đưa Ngũ tiểu thư đã say khướt về đại trạch ở cố đô, thiếu gia cũng hơn một năm rồi không trở về nhà. Hôm nay là ngày thiếu gia trở lại, cũng khó trách Ngũ tiểu thư sẽ khẩn trương.
Bà biết ngày đó ở Tôkyô nhất định đã xảy ra chuyện gì không vui, nên Tứ thiếu gia mới trở về, thậm chí đem Ngũ tiểu thu giao cho bà chăm sóc rồi lập tức biến mất khỏi đại trạch, nhưng không ngờ hơn một năm trời thiếu gia cũng không trở lại.
“Ngũ tiểu thư, cô hãy ngồi xuống mà chờ thiếu gia”.
Minh Hạ nghe quản gia gọi mới giật mình nhận thấy mình đã đi qua đi lại cả nửa ngày rồi, lập tức lúng túng ngồi xuống.
Trời ạ, cô căng thẳng vì cái gì chứ? Chẳng qua là anh về nhà thôi, sao cô lại khẩn trương đến như vậy, thật mất mặt quá.
Nhìn mấy cây anh đào bên tường rào, tim cô bỗng dưng đập mạnh. Mặc dù cảnh tượng bây giờ không rực rỡ như ngày trước, nhưng đang lúc hoa nở rộ, kích thích cô không khỏi nhớ lại ngày trước.
Cô nhớ anh sao? Hơn nữa, bọn họ đã lâu quá rồi không gặp nhau, cho nên cô mới cảm thấy khác lạ như vậy?
“Lạ thật, trời đã tối rồi mà sao Tứ thiếu gia còn chưa về?”
Nghe vậy, cô chỉ lẳng lặng nhìn Tiểu Lâm phu nhân, không trả lời.
“Ngũ tiểu thư, tôi đi ra ngoài xem thế nào”.
Đúng, trời cũng tối rồi, sao anh còn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ anh không về sao?
Nghĩ cũng đúng, anh về nhà làm gì? Chuyện của công ty chỉ cần anh liên lạc bằng điện thoại là được, cần gì phải tự mình trở về? Huống chi, ở đây có một người mà anh ghét nhất, sao anh có thể về chứ?....
Cô biết anh sẽ không xuất hiện. Minh Hạ muốn suy nghĩ liền đứng dậy trở về phòng mình, không nhìn qua mấy người làm đang dọn bàn ăn.
Chỉ có một mình cô ăn cơm, chuẩn bị nhiều như vậy, cuối cùng cũng phải đổ đi, thật là lãng phí. Cô thật không có tâm trạng nào để ăn nữa.
Nằm trên giường lớn trong phòng mình, cô dường như lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nơm nớp lo sợ cả một ngày, bây giờ cô thấy mệt chết đi, chỉ muốn ngủ, ngày mai là có thể trở vể cuộc sống vô vị nhàm chán trước đây, làm bài tập, ra ngoài đi dạo, tâm sự cùng bạn bè….
Tiếng chim líu lo đánh thức cô tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Thật kỳ lạ, tối qua cô thế nào mà lại mơ thấy anh Tư trở về, còn dịu dàng đút thuốc bón cháo cho cô. Trên thực tế, làm sao anh có thể đối với cô như vậy? Anh vẫn còn đang rất hận cô cơ mà….
Sau khi rửa mặt, cô đến phòng khách chuẩn bị ăn điểm tâm, lại bị bóng người cao lớn đang ngồi ở bàn anh dọa đến ngây người!
“Không nhận ra anh sao?”, Tịch Mộc Thức Minh nghiêm trang trầm giọng hỏi, “còn không mau qua đây ngồi ăn cơm!”
Cô nghe lời đến bên bàn ăn, cúi đầu ngồi vào vị trí của mình, thật khó mà tin được chỗ ngồi đối diện đã trống vắng cả năm nay lại có người ngồi. Thật là anh? Cô vẫn còn đang nằm mơ sao?.
“Không muốn nhìn thấy anh?”, Tịch Mộc Thức Minh nhìn cô vẫn đang cúi đầu, châm chọc hỏi.
“Không phải”, cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh trở nên chín chắn anh tuấn hơn xưa, tựa hồ càng trở nên xa lạ….
Anh hài lòng gật đầu một cái, tiếp tục ăn cơm.
Cô cũng cầm bát đũa lên ăn, bây giờ tất cả lại giống như trước kia. Bọn họ như vậy, chẳng phải là tốt nhất sao? Có thể hòa bình ngồi chung một chỗ…
Cô thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng hiện lên nét cười. Thật may, nhìn dáng vẻ không có chuyện gì của anh, xem ra anh đã sớm quên việc đó rồi, vậy thì cô cũng không cần tiếp tục câu nệ nữa.
Lang thang đi dạo trên con đường nhiều quán trà đạo cổ xưa, cô khẽ ngâm nga vài bài dân ca tiếng Trung, lơ đãng nhìn hàng anh đào hai bên đường, từng nét từng nét tạo nên sự quyễn rũ của cố đô.
Cảnh đẹp như vậy hàng năm cô đều nhìn thấy, nhưng nhân sinh lại không ngừng biến đổi, chỉ là cuộc sống tĩnh lặng của ở cố đô, cuộc sống cứ bình thản trôi qua, khiến người ta quên mất thời gian đang biến đổi.
“Em về nhà à?”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tịch Mộc Thức Minh cười nhẹ, “Sao anh lại ở đây?”
“Không sao cả, anh thích thế, chẳng lẽ đi xung quanh một chút cũng không được?”, nét mặt phảng phất ý cười của anh trở nên nghiêm khắc.
Cô đã trưởng thảnh hơn, càng lớn càng xinh đẹp, hơn nữa còn có sự quyến rũ đặc biệt của phụ nữ, nhưng cô tựa hồ đã gầy đi không ít, ưu sầu cũng nhiều hơn mấy phần. Nhìn cô anh mới phát hiện mình vẫn luôn nhớ thương cô.
“Đúng rồi, thiếu chút nữa em đã nghĩ anh vĩnh viễn cũng không về cố đô nữa đấy”, cô nói đùa, giơ tay đập đập tay anh.
“Làm sao có thể như thế”, anh trở tay bắt được tay cô, ôm lấy thật chặt.
Minh Hạ muốn rút tay ra, nhưng cô không có đủ lực, không khí mờ ám lại một lần nữa vây quanh hai người.
“Trời sắp tối rồi, chúng ta mau về nhà ăn cơm đi”, cô bất an nhắc nhở anh.
“Anh mời em đi ăn hàng được không?”
Không đợi Minh Hạ đáp lời, anh đã kéo tay cô đi về phía nhà hàng trước mặt.
Tịch Mộc Thức Minh để cô ngồi bên cạnh anh, hai người chen chúc trong cái lán nhỏ. Anh không để ý tới cô, tự mình gọi đồ ăn cùng ông chủ tuổi đã trung niên.
Cô đành phải đi theo gọi món ăn, nếu không tối nay cô phải nhịn đói rồi.
Quán ăn nhỏ này tọa lạc trong một góc của công viên, cho nên rất nhiều người đến thưởng thức vẻ đẹp quyến rũ của hoa anh đào.
“Bây giờ với lúc đó…. rất giống nhau!”, hình ảnh quen thuộc hiện ra trước mắt cô, nhưng cô không muốn dẫm lên vết xe đổ một lần nữa.
“Đây là Kyôtô, không phải Tôkyô”. Cô còn nhớ rõ chuyện đó sao? Không phải lúc đó cô đã uống say rồi sao.
Nàng vo tờ giấy ăn trong tay, nhỏ giọng trả lời: “Cũng giống như vậy….”
“Giống thế thì giống thế, anh không ngại”, anh tự tay đến chỗ ông chủ cầm hai cái ly và một chai bia ướp lạnh. “Ở đây không có gì để uống, chỉ có bia, uống hay không thì tùy em”.
Minh Hạ nhìn anh, lại nhìn chai bia lạnh trước mặt. Cô sợ cái gì? Chỉ là uống một chút thôi, chỉ cần uống ít một chút, chắc chắn sẽ không say khướt được.
Cô cầm chiếc ly lên, từng ngụm từng ngụm uống thử. Cảm giác mát lạnh khiến cô cảm thấy rất thoải mái! “Hay là em muốn vừa uống rượu, vừa ngắm hoa mới giống không khí lúc đó”.
Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Tịch Mộc Thức Minh nở ra một nụ cười yếu ớt, cảm thấy cô gái nội tâm mỏng manh bên cạnh cuối cùng cũng có thể buông lỏng, không hề cách xa anh ngàn dặm nữa.
“Rốt cuộc vì sao anh lại trở về?”, Gương mặt cô ửng đỏ vì rượu nhưng ý thức vẫn không ngừng suy nghĩ.
“Anh trở về để nhìn em”, anh thành thực nói ra nguyên nhân.
“Tại sao một năm trời mới về nhìn em?”, cô biết đây là một vấn đề ngu xuẩn, cũng biết rõ đáp án chẳng qua là anh nhìn cô thấy chướng mắt, nhưng cô vẫn muốn hỏi.
“Anh bận”, cho nên chỉ đến khi hết năm học anh mới trở về. Anh biết, nếu như thời gian quay trở lại, không chừng anh sẽ không nguyện ý trở về Tokyo mà làm chậm trễ mọi việc.
“Đúng, anh bận, em cũng vậy”. Rất tốt a, như vậy cuộc sống của mỗi người sẽ không phải lệ thuộc vào đối phương, sẽ không phát sinh loại tình cảm kỳ quái này rồi.
“Thế nào, sao em lại có vẻ ngoài lãnh đạm như băng vậy?”
“Em xin lỗi, em đã quen với cuộc sống cô đơn ở đại trạch, vẻ mặt cũng trở nên lãnh đạm vô cảm rồi”.
Anh không ở đại trạch có một thời gian, cô và anh đã thay đổi thành ra như vậy sao? Cô nhất định phải dùng thái độ việc chẳng liên quan đến mình để đối xử với anh sao?
Nhìn cô tiếp tục vừa ăn vừa uống bia, anh cảm thấy có chút xíu cảm giác xa cách. Anh cười khổ, bởi vì anh thấy Minh Hạ càng ngày càng giống anh. Dường như cô đang thay thế anh, nhận lấy phần cô tịch này.
“Anh trở về lần này không phải để nghe em nói những lời như thế”.
Đúng, anh trở về, chỉ là cô nhớ lại hành động ám muội ngày đó. Không biết anh trở về làm gì!
Cô đứng lên, muốn rời xa người đàn ông đáng sợ khiến cô bị rơi vào vòng tội lỗi này.
Anh đặt tiền cơm lên bàn, đuổi theo đi cùng cô.
“Minh Hạ, đừng đi, anh có điều này muốn nói với em”.
Giữa đêm khuya hoa anh đào bay rợp trời đêm, cô đi ra khỏi công viên náo nhiệt, bước tới một con đường vắng lặng, cuối cùng không thể trầm mặc nữa, nhỏ giọng tố cáo: “Em không phải là con mồi của anh!”
Anh một chút cũng không thay đổi, vẫn là thích thú với cảm giác săn đuổi, bây giờ cô trở thành con mồi mới nhất của anh sao?
“Anh chưa bao giờ nghĩ em như vậy…”
“Anh tư, anh….”
“Còn gọi anh là Tứ ca?”, lúc này anh không hề nổi giận, nhưng gương mặt lạnh lùng ngoài cười nhưng trong không cười làm cô nhất thời kinh hãi.
“Đây chẳng qua là…..”
“Thói quen? Thói quen là em gái anh? Anh chưa bao giờ quen được, bởi vì em căn bản cũng không phải? Anh đã nói hàng ngàn lần rồi, sao đến giờ em vẫn không hiểu?”
“Ở Nhật Bản, em có hộ tịch ở Tịch Mộc gia”.
“Hộ tịch là cái quái gì? Không phải là không phải, anh với em một chút quan hệ huyết thống cũng không có”, anh không thèm để ý nói.
Trời ạ, tại sao rượu lại phát tác, làm cho cô lại bắt đầu say rồi.
Trái tim cô lại đập loạn nhịp rồi! Thật lâu không đập nhanh như vậy, anh vừa mới trở về, mọi thứ lại trở nên rối loạn…
Thức Minh bước lên trước một bước, ôm lấy Minh Hạ, dùng gò má của mình ma sát khuôn mặt nóng rang của cô, hành động ấy khiến tim cô rung chuyển.
Cô chưa kịp phản ứng đã bị anh hôn rất sâu. Hai người như đang trong một giấc mộng đẹp, tham lam mút lấy đối phương.
Minh Hạ bị hôn đên mức hít thở không thông, muốn nhanh chóng dứt ra để hít thở lại bị anh bá đạo đặt tay lên gáy khiến anh hôn càng sâu hơ.
Rốt cuộc anh đang muốn làm gì?
“Minh Hạ, bất chính thì bất chính đi, em nghĩ nhiều như vậy cũng đâu có ích gì?”, anh rời môi khỏi cô, nhẹ nhàng ma sát đỉnh đầu cô, tự lẩm bẩm.
Nước mắt chưa kịp rơi xuống, cô thật muốn vùi thật sâu vào bờ vai rộng đang ôm lấy cô. Cô mê muội, rốt cuộc trái tim cô muốn gì? Vừa muốn rời khỏi lồng ngực anh, lại vừa muốn cảm nhận sự ấm áp đặc biệt trên người anh.
Anh cảm thấy cô hơi run rẩy, rồi ngực anh bị nước mắt cô thấm ướt. Nước mắt cô lại khiến anh đau lòng đến vậy.
Mưa bụi bất chợt rơi rơi xuống, hai người nhìn lên, thì ra trời đêm đang trong vắt lại đầy mây đen, hơn nữa, mưa càng ngày càng lớn, mọi người đang vui vẻ ngắm hoa vội vàng rời khỏi công viên đi tránh mưa.
Tịch Mộc Thức Minh thấy hỗn loạn như vậy, đột nhiên nắm chặt lấy tay cô, cùng nhau chạy dưới mưa.
Minh Hạ chỉ có thể đi theo anh, không để ý nước mắt trên mặt đã bị mưa xóa nhòa, cũng không để ý đến quần áo giày dép cũng ướt đẫm.
Hại người chật vật đi tới một nơi vắng người, cô còn chưa kịp nhìn rõ đã bị anh lôi vào một căn phòng rộng rãi hoa lệ.
“Đây là ở đâu?”, cô kinh ngạc hỏi Tịch Mộc Thức Minh vẫn đang nắm chặt tay cô không buông.
“Ở đây có thể trú mưa”, anh đóng cửa phòng, lập tức cởi áo khoác mỏng của cô ra.
“Anh đang làm gì thế?”, cô thét lên chói tai.
“Cởi quần áo”, anh không để ý cô đang ngạc nhiên, cởi áo khoác của mình ra.
Thấy anh ngừng lại động tác cô liền hỏi , “Đây là khách sạn?”.
Anh không trả lời, chỉ yên lặng đưa mắt nhìn cô.
Dưới ánh đèn ôn hòa ấm áp, anh nhìn cô cả người ướt sũng dường như không có thật, giống như lúc nào cũng có thể tan biến vào không khí. Anh không tự chủ được, đưa tay vuốt ve gương mặt cô, cảm nhận sự tồn tại của cô.
Làn da cô trắng bóc mềm mại, hơi ấm truyền tới đầu ngón tay lạnh như băng của anh, cảm giác ấy thật thư thái.
Cô không nhúc nhích được, bị ánh mắt thâm thúy và nhu tình của anh chạm vào, máu dường như cũng ngừng chảy. Cô đã quên người đàn ông này có phải là anh trai cô hay không, cô cũng quên cảm giác sợ hãi về tình cảm mập mờ của hai người.
Bây giờ cô chỉ nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông đã khắc ghi trong lòng, một bờ vai giúp cô không còn cô liêu trống vắng.
Một lần nữa anh lại bao trùm bờ môi cô, một lần nữa cơ thể hai người dán sát vào nhau, đầu lưỡi bắt đầu dây dưa, quấn quít lẫn nhau.
Cô nghe tiếng hít thở của anh, cảm nhận anh dường như đang muốn phát tiết cảm giác bất an mơ hồ trên người cô, không ngừng khuấy đảo thăm dò, đói khát chiếm đoạt môi cô.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng anh giống như dã thú đã mất đi lý trí, không ngừng xâm chiếm cả người cô, muốn cùng cô trầm luân đến tận cùng.
“Thức Minh…..”, thừa dịp anh rời đi tới cái cổ trắng nõn của cô, cô yếu ớt gọi anh.
“Ừ?”, giọng anh khàn đục lẩm bẩm đáp lại.
Cô ngạc nhiên thở hổn hển, không cách nào chịu đựng được anh đột nhiên vỗ về chơi đùa, thỉnh thoảng thì thầm: “Anh…. hung dữ với em…. Là bởi vì em….là em gái của anh có đúng không?”
Từ sâu thẳm trong tim anh than nhẹ: “Anh chưa bao giờ coi em là em gái…. Em có biết không?”, rồi anh bao phủ lấy miệng cô, dùng hơi thở mạnh mẽ nam tính trấn áp cô.
Cô thở dài một cái, tại sao khí phách anh càng ngày càng lớn vậy? Sức hấp dẫn chết người của anh bám dính lấy cô khiến cô không chịu nổi.
Tại sao anh rũ bỏ gánh nặng quá khứ xuống, tiếp nhận cô cùng mẹ cô trở thành người nhà anh? Tại sao anh thủy chung không chịu để cho cô đường đường chính chính gọi anh một tiếng anh Tư. Nếu như anh chấp nhật, tất cả mọi chuyện bây giờ đã khác, cũng sẽ không xảy ra tình huống phức tạp như bây giờ.
Anh là người thân nhất của cô ở nơi này, nếu ngay cả anh cũng không chấp nhận cô, cô lấy đâu ra lòng tin và bản lĩnh chống lại những người một lòng chỉ nghĩ đến việc đuổi đứa con riêng là cô ra khỏi nhà.
“Đàn ông Nhật Bản các anh chẳng phải coi phụ nữ chúng tôi chỉ là công cụ thôi sao?”, cô kéo thấp đầu anh xuống, muốn anh nhìn thẳng cô.
Anh giống như bị ma lực trong mắt cô mê hoặc, không tiếp tục nữa, chỉ ôm lấy cô thật chặt: “Đối với anh, em không giống những người khác”.
Anh bây giờ ôm cô, hôn cô là như thế nào? Anh thích cô? Hay là chỉ muốn dùng thân thể cô để bắt cô chấp nhận cô là người phụ nữ của anh, không phải là cô em gái mà anh thống hận.
Ở đây không có ai ngăn cản bọn họ, trốn tránh chỉ vô dụng. Thôi, cứ để cô một lần tùy hứng hứng đi, để cô một lần tạm quên đi tất cả, trừ anh!
“Thức Minh…”, cô có chút sợ hãi nép vào ngực anh. Anh dùng gò má nhẹ nhàng ma sát cổ cô, khẽ cắn vành tai cô đã ửng hồng, “Không được….”
“Anh muốn em ở bên cạnh anh…”
Cô vô lực mặc anh khẽ cắn vào môi dưới, mặc anh tham lam liếm hôn trên gương mặt mịn màng, mặc anh khẽ vuốt ve dọc theo đường cong quyến rũ của cô…
Đột nhiên anh ôm cô lên, khẽ khàng đặt cô nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, vừa tiếp tục hôn cô đến mất hồn. Nghe tiếng cô thở dốc đứt quãng, tim cô đập nhanh như trống trận, anh biết tất cả ý thức cô giờ phút này hoàn toàn thuộc về anh.
Anh đưa tay đến trước ngực cô, cởi bỏ quần áo vốn đã xộc xệch của cô, nhẹ nhàng cầm lấy bầu ngực đẫy đà, cúi đầu ngâm nụ hoa đỏ tươi vào trong miệng.
“Ưm….”, cô khẽ rên lên.
Hai tay cô nắm chặt vạt áo anh, lại giúp anh dễ dàng cởi bỏ áo sơ mi. Đôi tay cô đặt trên gáy anh, mong muốn một chỗ tựa.
Anh từ từ cởi bỏ hết quần áo cô cô, tỉ mỉ hôn lên từng tấc từng tấc da thịt cô. Cả người cô hiện lên màu hồng nhạt, đôi môi đỏ mọng cắn chặt cố ngăn tiếng rên rỉ, thật quyến rũ mê người.
“Đừng căng thẳng”, anh cười khẽ, cảm thấy cô rất căng thẳng, đành thả chậm tốc độ lại, muốn cô hoàn toàn đắm chìm trong lưới tình của anh.
Tay anh chậm chạp lướt qua chiếc bụng bằng phẳng của cô, đến nơi duy nhất còn được che đậy của cô, cởi bỏ chiếc quần mỏng manh, một trận khoái cảm đột nhiên từ đầu ngón tay anh truyền tới khiến cô run rẩy thở dốc.
Thừa lúc cô thở dốc, đầu lưỡi anh thâm nhập càng sâu, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Cô mở mắt, trên đôi mắt mở to ngân ngấn nước, bộ dáng tựa hồ rất đáng thương. Đôi môi mọng khé hé mở, thở dốc nhưng lại không nói lời nào. Có chút sợ, có chút rối loạn, có chút khó kiềm chế….
“Đừng sợ!”, thấy phản ứng ngây thơ của cô, anh nhẹ nhàng trấn an bên tai cô: “Anh muốn cả con người em, cho dù em hận anh, anh cũng muốn!”
Cô gật đầu, mắt hoa lên, ý thức đã bị anh khống chế, không nhịn được bật ra một tiếng rên rỉ.
“Anh mặc kệ bây giờ em có say hay không, em không được hối hận…..”. Không kịp chờ cô có phản ứng, anh bá đạo đoạt lấy cô.
Cô đau đến nhíu mày, không thốt ra được lời nào! Quả thật rất, rất đau!
Anh ôm chặt lấy cô, tạm thời dừng lại mọi động tác, kích động vùi đầu vào cổ cô, khẽ hôn lên vành tai nhỏ nhắn, tựa như vỗ về mọi đau đớn của cô.
“Em vẫn tốt….”, tay cô nhẹ nhàng đặt lên trán anh, giúp anh lau đi mồ hôi đang chảy.
Giờ phút này cô không thấy anh mỉm cười, cũng không thấy được tình yêu mạnh mẽ trong đôi mắt anh, anh cô biết, anh thật sự quan tâm đến đến cô, ít nhất là bây giờ.
“Thật?” Anh khàn khàn hỏi, sợ cô vẫn khó chịu. Anh chưa từng quan tâm đến cảm giác của phụ nữ, nhưng anh lại quan tâm đến cô.
“Vâng”, cô động tình hôn lên vành tai anh, đốt lên ngọn lửa nóng bỏng giữa hai người.
Sau cuộc hoan ái điên cuồng, anh ướt đẫm mồ hôi ôm lấy cơ thể xinh đẹp ửng hồng mềm mại của cô, thư thái tận hưởng cảm giác yên ổn.
Cơ thể cường tráng của anh vừa rồi giống như loài Hắc báo, dục vọng mãnh liệt mạnh mẽ tấn công cô, nhưng bây giờ, sau khi hoan ái anh lại trở nên lười biếng, xem ra không có chút nguy hiểm nào, bàn tay anh còn bao phủ bộ ngực mềm mại của cô nhẹ nhàng đùa bỡn, bốn chấn quấn lấy nhau, trên người chỉ đắp một chiếc chăn mỏng màu xám.
“Đến Tokyô cùng anh đi”.
“Để em suy nghĩ đã…..” Cô tức giận yếu ớt đáp lại. Trời ạ, cô mệt quá, sắp ngủ rồi, nhưng cô nỗ lực muốn đầu óc được tỉnh táo.
“Không được nghĩ, em phải theo anh”.
“Anh thật báo đạo!”.
“Anh chính là người như thế đấy, em có phải ngày đầu tiên biết anh đâu. Có đi hay không?”, anh lật người đè lên cô.
“Anh áp bức người quá thể!”, cô đang rất mệt, lại bị anh đè lên như vậy, cô sắp không chịu nổi rồi.
“Đây là áp bức sao?”, nhìn bộ dáng buồn ngủ của cô gái dưới thân, anh đột nhiên tan cơn giận “Mệt lắm à?”
“Vâng….”
Anh thương tiếc nằm xuống bên người cô, ôm cô vào lòng. “Em ngủ một giấc đi, sáng mai nói tiếp”.