“Alo... Linh... tụi bây... đến giúp... giúp tao.... “ nó vừa ra khỏi nhà là lấy điện thoại trong túi ra gọi cho hai cô, nhưng chưa hết câu thì nó đã bất tỉnh.
“Đau... đau quá, khi nãy em chỉ đem canh giải rượu vào cho Phương, hức! nói vài câu xin lỗi thì... hức! đột nhiên em ấy đùng đùng nổi giận, rồi kéo tóc em giật mạnh, em... cầu xin mà em ấy, nhất quyết không chịu buông cho đến khi anh vào... huhuhu” cô ta ngồi đó kể lể ỉ oi với hắn, giống như mình thật sự bị oan, lòng tốt thành ra ác ý vậy (chụy này giả tạo kinh khủng thật)
“Phương.... Phương mày tỉnh dậy đi, Phương” Trúc Linh và Như Ngọc nhận được điện thoại từ nó là hối hả chạy cấp tốc đến, khi vừa đến nơi đã thấy nó nằm bất tỉnh trên nền đất mẹ rồi. Hai cô lo lắng bế nó lên xe rồi đưa về nhà, mà chưa báo ai biết cả.
“Không được rồi mình phải điện cho anh John mới được” Ngọc sốt ruột nói với Linh
“Sao anh ấy về kịp” Linh cũng lo lỡ người đó về không kịp là xong luôn
“Không sao anh ấy có máy bay tư nhân mà, chắc sẽ về kịp thôi, nếu không Hà Phương mà tỉnh dậy, nó sẽ tự làm tổn thương mình mất.
“Alo.... anh... anh John Hà Phương ... Hà Phương lại tái phát rồi”
“Sao... tại sao lại thế, được hai đứa nhớ canh chừng đàng hoàng nha, anh sẽ bay về liền” giọng người bên kia lo lắngbcũng không kém, vừa cúp máy xong là vội vàng thu xếp vài ba bộ đồ vào vali và chuẩn bị những thuốc cần thiết giúp nó điều trị.
“Alo... anh khanh, con Phương nó bất tỉnh đang ở nhà em anh qua liền nha” Ngọc cúp máy xong đã nghe tiếng của Linh gọi cho anh nó rồi.
Khoảng 15' sau anh nó đã có mặt tại nhà Ngọc.
“Sao hai đứa không đưa nó đến bệnh viện mà về nhà vậy” anh nó đến nhìn thấy đứa em gái bé bỏng của mình nằm trên giường đôi mắt nhắm nghiền lại, mặt thì không một chút huyết sắc, làm anh nó liên tưởng đến chuyện của 13 năm về trước, khiến anh nó toát mồ hôi và hoảng sợ sẽ mất nó.
“Đã gọi cho Khánh Phong chưa?”
“Dạ! Tụi em chưa gọi”
“Phong qua nhà Ngọc cấp có chuyện rồi, Hà Phương nó đang bất tỉnh ở đây” anh nó thấy hai cô chăm sóc cho nó nên quên,vậy là anh nó gọi cho hắn biết.
“Được tao sẽ đến ngay” hắn không biết vì sao mà ngất đi, nhưng cũng phải lo cho Mỹ Tuyết trước đã, cô ta không nãy giờ cũng mệt nên đã ngã vào vòng tay của hắn ngủ, vậy là hắn phải đưa cô ta về phòng, rồi lấy chìa khóa lái xe đi. Trong lòng hắn hiện giờ đang mù mịt, chưa thông suốt đều gì cả. Hắn không biết phải đối mặt với nó là sao? Hắn sợ sẽ mất nó, nó giờ là cuộc sống của hắn. Thiếu nó như hắn thiếu đi một cái gì đó quan trọng, nó là tất cả đối với hắn.