Có mấy bn hỏi mk về nữ 9 yêu nam 9 khi nào?. Vâng! thật xin lỗi chap này mk chưa thể giải thích gì được, mk sẽ giải thích sau nha, rồi từ từ sẽ hiểu cả mà.
Kể từ sau chuyến công tác trở về hai người càng đấu khẩu nhiều hơn nhưng nói chứ, họ càng đấu võ mồm thì càng yêu nhau hơn. Một ngày mà họ không tranh nhau là sẽ chịu không được, ăn không ngon. Cuộc sống của họ cứ vậy mà bình yên trôi qua, mặc dù đôi lúc đi làm có nhiều người nói xấu sau lưng nó, chỉ là ả tình nhân thấp kém nhưng nó cũng xem như không nghe thấy gì cả, mặc kệ cho bọn họ buôn dưa, có nhiều lúc hắn muốn nói với tất cả nhân viên trong cty rằng nó chính là Hoàng phu nhân, nhưng nó đã ngăn cản lại, vì nếu mọi người biết được thì sẽ nịnh hót nó hay là gì đi chăng nữa nó cũng chẳng muốn cứ để cho tự nhiên sẽ tốt hơn.
Như thường lệ chẳng có gì khác lạ nó và hắn vẫn cùng nhau đến cty, cùng nhau đi ăn trưa. Thế nhưng hôm nay nó có hẹn với Linh và Ngọc cùng đi ăn trưa, nên nó đi trước không đợi hắn cùng đi, đi đến đại sảnh thì nghe mọi người xì xào to nhỏ với nhau, chắc cũng nói về nó là tình nhân nữa chứ gì, nhưng nội dung hôm nay lại khác đi một chút.
Có một cô gái ăn mặc rất sang trọng nhã nhặn, thân hình thon gọn, điệu dáng thùy mị tiến vào đến lễ tân
“Chào cô” cô tiếp cười nhẹ một rồi cúi đầu chào đầy chuyên nghiệp
“Tôi muốn gặp Hoàng tổng” cô gái đó không vòng vo mà trực tiếp vào thẳng vấn đề
“Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ” cô tiếp tân lễ phép với khách hành lần lại
“Không. Nhưng cô cứ nói có Trần Mỹ Tuyết muốn gặp là được”
“Vậy phiền cô chờ chút” nói xong cô tiếp tân điện cho ai đó, vẻ mặt cực kì nghiêm túc chỉ có những từ như thế này vang lên
“Vâng có cô Mỹ Tuyết muốn gặp ngài”
“...”
“Dạ, tôi biết rồi” cô cúp máy rồi mỉm cười với Mỹ Tuyết chỉ dẫn đường đi lên phòng của hắn.
Khi bóng cô dần xa thì những người bán dưa bắt đầu buôn chuyện
“Cô ta nhìn xinh đẹp và trang trọng ghê” nv1
“Ừm! Đúng đó, ờ mà khi nào là phu nhân không ta” nv2
“Cũng có thể đó, chỉ cần nói tên cô gái đó là tổng giám đốc cho gặp liền” nv3
“Sao mấy người cứ thích buông dưa mãi vậy, quản lí mà xuống thì tiền lương tháng này bị cắt hết giờ” cô tiếp tân rất ghét ồn ào mà mấy người đó cứ tám suốt nhức cả đầu.
Nó nãy giờ đứng đó đều nhìn thấy, nghe thấy hết tất cả những gì xảy ra trước mắt. Nó xem như không, mà bỏ đi. Thế nhưng có ai biết được rằng nó phải luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, không quan tâm, làm như chuyện chẳng liên quan gì đến mình mà bỏ mặc.
• Phòng tổng giám đốc •
“Cốc... cốc...”
“Vào đi” hắn vẫn luôn cúi đầu nhìn đóng giấy tờ trước mặt
“Chào Phong đã lâu không gặp” Mỹ Tuyết nói giọng rất nhỏ nhẹ, mượt mà không như nó suốt ngày chỉ biết tìm cơ hội mốc câu hắn
“Em vẫn khỏe chứ?” hắn mỉm cười, rồi ngẩn mặt lên nhìn cô
“Vâng! Em vẫn khỏe, trông anh dạo này mùa xuân đầy mặt nha” cô trêu hắn
“Em vẫn tinh mắt như ngày nào, em về đây bao lâu rồi” anh ngồi xuống ghế salo cạnh cô rồi rót tách trà cho cô
“Em mới về thôi, cho em ở đậu nhà anh vài ngày được chứ?”
“Ok” hắn trả lời rất nhanh
Chiều nó đi chơi về nhà đứng trước cửa là đã thấy một đôi giày cao gót của phụ nữ, làm cho nó có cảm giác chẳng lành chút nào.
Khi nó thay giày xong vừa đặt bước chân đầu tiên lên bậc thềm thì viễn cảnh trước mặt là nó phải đứng hình như bị ai giữ lấy đôi chân, như bị ai bóp nghẹn cổ họng chẳng nói thành là, sống mũi lẫn đôi mắt ấy đều cay nồng như ăn phải ớt hiểm.
“Anh... anh...” giọng nói nó đứt quảng từng khúc
...........
Theo dõi típ nha, tks vì đã ủng hộ ạ ^^