“Kim cương là thật, nhưng nó không phải do chính tay nhà thiết kế Mai chế tạo, nó là hàng nhái, có thể đáng giá sao...”
Mấy người phụ nữ bên cạnh thì thào, to nhỏ bàn luận, trong lời nói tràn đầy khinh thường.
Thư Kha thật sự mất hết thể diện, chuyện tự vả thế này khiến cô ta vô cùng xấu hổ, lúng túng ngồi đó, mong muốn tìm cơ hội chuồn đi.
Nhưng làm sao Hàn Phương Lộ có thể cho cô ta cơ hội đó chứ?
“Đồ nữ trang ấy, có rất nhiều loại. Cô Thư Kha đây có đồ cao cấp gì mà chưa dùng qua đâu? Nhất thời bị che mắt cũng là chuyện bình thường.” Hàn Phương Lộ thay đổi cách nói, khiến Thư Kha thêm một phen khó xử.
Những người khác cũng hùa vào theo, bắt đầu một màn lời ra tiếng vào mới.
Thư Kha ngây người nhìn Hàn Phương Lộ, gương mặt ngượng ngùng đỏ bừng, cô ta nắm chặt lòng bàn tay, nói: “... Đúng, tôi cũng là sơ suất! Thật ngại quá!”
Hàn Phương Lộ cười nhẹ, cô vừa muốn chế nhạo Thư Kha, nhưng cũng là để cô ta cố gắng nhớ kỹ mình!
Cảnh tượng tuyệt vời như vậy đang được dàn dựng hoành tráng, và ở một bên góc, Thư Tấn lặng lẽ quan sát, giống như một khán giả đang xem một chương trình hay.
Nhưng từ tận đáy lòng, lại có cách hiểu khác về Hàn Phương Lộ.
Mạc Vãn Vãn đã đúng, người phụ nữ này cũng không phải dạng vừa đâu.
Nhìn tưởng hiền lành, dịu dàng, nhưng thật ra tính tình cũng rất sắc bén, đanh thép và cao ngạo.
Bữa tiệc kéo dài mấy tiếng đồng hồ, hầu như không liên quan gì đến Thư Tấn, cô chỉ mong thời gian trôi nhanh hơn một chút để kết thúc bữa tiệc vô nghĩa này càng sớm càng tốt.
Bầu trời bên ngoài trông không được tốt cho lắm, u ám, sấm sét, và có cảm giác mưa sẽ rơi bất cứ lúc nào.
Nhưng lúc này Hàn Phương Lộ nhận được điện thoại, ở công ty có chuyện gấp, cô cần phải lập tức trở về thành phố.
Trước khi đứng dậy, cô nhìn Thư Tấn: “Hay là quay về đi!”
Dù sao đi nữa, hai người đã cùng nhau đến đây.
Hàn Phương Lộ lại liếc nhìn thời tiết bên ngoài, nói: “Có vẻ như trời sắp mưa, mọi người nên giải tán càng sớm càng tốt!”
Mọi người đồng ý, Thư Tấn cũng xách cái túi đứng dậy, nhưng Thư Kha ở bên cạnh đã kịp thời lên tiếng--
“Em ở lại một lát, được không? Chị có chuyện, muốn nói riêng với một mình em.”Thư Tấn hơi xấu hổ, cô không thể nghĩ ra thư Kha lại muốn nói chuyện gì với mình!
Hàn Phương Lộ nhìn thấy sự do dự của Thư Tấn, lên tiếng: “Thời tiết hôm nay xấu, hay là đổi sang ngày khác đi!”
Thư Kha cười lạnh, đứng dậy đi tới, ôm cánh tay Thư Tấn ra hiệu: “Tôi thật sự có chuyện quan trọng! Nói xong, tôi sẽ lái xe đưa em gái tôi về nhà.”
Nói như vậy, còn ở trước mặt nhiều người, nếu Thư Tấn nhất định từ chối, vậy xem ra không tốt lắm.
Trước khi đi, Hàn Phương Lộ vẫn hơi lo lắng, liên tục hỏi Thư Tấn: “Thật sự không sao chứ?”
Thư Tấn cười lắc đầu, tuy rằng cô và Thư Kha từ nhỏ quan hệ không tốt, nhưng đưa về nhà, chuyện nhỏ như thế vẫn có thể chấp nhận được.
Kết quả của việc tin tưởng một người quá nhiều là sự thất vọng ngoài sức tưởng tượng.
Khi Hàn Phương Lộ rời đi, những người khác cũng lần lượt rời đi, từng nhóm hai ba người nối đuôi nhau trở về thành phố. Khi chỉ còn lại hai chị em họ, Thư Tấn nhìn người phụ nữ ở phía đối diện và nói bằng ngôn ngữ ký hiệu: “ Rốt cuộc có chuyện gì vậy? “
Thư Kha có lẽ hiểu ngôn ngữ kí hiệu, cô ta nhìn chằm chằm vào Thư Tấn, đôi môi đỏ thẫm từ từ mở ra: “Còn chuyện gì nữa chứ, để chị nghĩ một lát…”
Cô cố ý kéo dài giọng, ánh mắt lại liếc nhìn cửa sổ rồi chuyển dần xuống nền nhà.
Thời tiết bên ngoài rất nhiều mây, có mây đen, còn có cả sấm chớp, khiến căn phòng rộng lớn trở nên tối om, bên tai vang lên tiếng sấm nặng nề.
“Em có biết anh Chấn Nam chiều nay làm gì không?” Thư Kha đột ngột hỏi.
Thư Tấn hơi giật mình, cô không biết lịch trình của anh ấy như thế nào.
Nhìn chằm chằm vẻ trống rỗng trên gương mặt cô, ánh mắt Thư Kha lạnh lùng, lộ rõ vẻ khinh thường, cô ta gằn từng chữ: “Anh Chấn Nam đang đánh bài ở khách sạn Kadili!”
Sau đó, cô ta nói thêm: “Đoán xem làm thế nào mà chị biết được?”
Không đợi Thư Tấn phản ứng, bên kia lắc lắc chiếc điện thoại trước mặt cô, giao diện là hộp thoại messenger, hình như là của Lệ Chấn Nam, nhưng Thư Tấn lại không thấy động tĩnh gì.
“Anh Chấn Nam nói với chị đấy!” Thư Kha vẻ mặt đắc thắng nói.
Thư Tấn nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng.
“A, hình như chị nhớ nhầm rồi, tìm em không cả việc gì cả!” Thư Kha nhẹ giọng, ngoài miệng là thái độ thành khẩn, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ gian xảo.
Rõ ràng Thư Tấn hơi sững sờ, khi cô kịp phản ứng thì đã thấy Thư Kha đi ngang qua cô, vẫy tay như chào tạm biệt.
Thư Tấn cau mày, không phải vừa nói sẽ tiễn cô về thành phố sao? Sao lại……
Thì ra Thư Kha muốn để cô một mình ở ngoại ô, bên ngoài gió to mưa lớn, ga tàu điện ngầm gần nhất phải đi bộ 20 phút. Trong thời tiết như thế này, ước chừng nếu cô gọi xe, sẽ không có ai nhận đón!
Đứng một mình trong hành lang đại sảnh, cô bất lực cau mày nhìn cơn mưa nặng hạt bên ngoài.
Và Lệ Chấn Nam thực sự đã ở khách sạn Kadili cả buổi chiều, nhưng không chơi bài.
Anh ngồi một mình trên ghế sô pha đơn, khoanh chân tao nhã, nhìn bầu trời mờ mịt ngoài cửa sổ và tiếng ồn ào trong phòng, gần như hình thành hai thế giới.
Anh không để ý đến việc chơi bài hay tán gẫu với người khác, chỉ im lặng ngồi đó, tự mình hút thuốc.
Trong cái gạt tàn thuốc lá bên cạnh, có nửa đống tàn thuốc.
Khi Lục Trạch Bắc xáo bài, ngước mắt lên nhìn thấy Lệ Chấn Nam ngồi ở một bên, im lặng, không khỏi mở miệng: “Không chơi vài ván đi?”
Anh ta chưa kịp nói xong, có người đã đẩy cánh tay anh ta ra, đặt ngón trỏ lên môi anh ta, làm động tác im lặng, sau đó hạ giọng nói: “Đã một buổi chiều, điếu thuốc của cậu chủ Lệ vẫn chưa bỏ, có vẻ như tâm trạng không tốt, đừng có lộn xộn! “
Lục Trạch Bắc tò mò nhướng mày, không nhịn được hỏi thêm: “Sao vậy? Không phải buổi sáng cậu chủ Lệ vừa mới ký một đơn hàng lớn sao? Đáng nhẽ tâm trạng của cậu chủ phải tốt lắm chứ!”
“Ai biết!”
Úy Thượng Kỳ ngồi trên bàn, ném cái sàng qua một bên, ghé vào lỗ tai Lục Bắc Trạch, trầm giọng nói: “Cậu chủ Lệ từ sáng nay tâm tình không tốt, sắc mặt lại lạnh lùng, buổi sáng lúc kí hợp đồng, sắc mặt đã khó coi lắm rồi! ”
“Ồ? Nói thế nào nhỉ?”
Lục Trạch Bắc và Úy Thượng Kỳ là anh em tốt nhất của Lệ Chấn Nam, họ quen nhau từ khi còn nhỏ, và chơi với nhau cũng rất tự nhiên, không câu nệ gì.
“Tôi tình cờ đến công ty cậu ta lấy đồ, thấy anh ta ký đơn với khách, ném thẳng lên bàn rồi ngồi châm thuốc. Tư thế đó không có vẻ gì là kinh doanh. “
Nó giống như... cảm giác như đang đối đầu với mấy tên xã hội đen, điều khiến Úy Thượng Kỳ không thể tưởng tượng nỗi, lại là thứ khác.
“Và trong suốt quá trình đó anh ta chỉ nói có mấy câu thôi, nhưng việc kinh doanh đã được thương lượng và đơn hàng lớn đã được ký kết!”
Lời nói còn văng vẳng bên tai, Lục Trạch Bắc càng thêm tò mò hỏi: “Họ đã nói cái gì?”
“Ba bảy, Lệ thị bảy phần, còn mấy người thì ba phần.” Úy Thượng Kỳ đáp.
Lục Trạch Bắc nói không nên lời: “Trời ạ, cái này ký được sao?”
Không thể tin được.
Nhưng hầu như ai cũng hiểu rằng, có thể hợp tác với Lệ thị là có lãi mà không mất tiền, dù chỉ là 30% cũng đã quá xuất sắc rồi, vậy tại sao lại không làm?
Và quan trọng nhất, Lệ Chấn Nam là ai? Thế hệ quyền lực của Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới kinh doanh cũng phải nhường nhịn ba phần. Trong tay anh ta nắm cả tập đoàn Lệ thị và các chi nhánh lớn nhỏ khắp châu Á và châu Âu, thậm chí còn chiếm lĩnh cả nước, nắm giữ huyết mạch chính của thị trường tài chính, ai dám xúc phạm một người như vậy!