Cô Vợ Câm Của Tôi

Chương 6: Chương 6: Khiến tôi quá thất vọng




“Anh Chấn Nam…”

Thư Kha kéo tay Lệ Chấn Nam, giọng nói mềm mại như chứa mật: “Em gái của em... sẽ không sinh non chứ?”

Mấy chữ khiến màng nhĩ Tưởng Chi Châu đau đớn.

Đọc truyện tại đây.

“Thư Kha, cô nói cái gì?”

Cô ta hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Bác gái, bác đừng nóng giận, cháu chỉ nói thật thôi mà, dù sao em gái cũng có thai nhiều tháng như vậy rồi, nếu như sinh non... có khi nào sẽ sẩy thai luôn không?”

Giọng nói nhẹ nhàng lại mang theo ý vui vẻ.

Dáng vẻ yếu đuối ngây ngô của Thư Kha lại không thể nào tránh khỏi đôi mắt của Tưởng Chi Châu!

“Cô nói hưu nói vượn cái gì đấy? Trong bụng Thư Tấn là cốt nhục của nhà họ Lệ tôi, sau này sẽ trở thành người thừa kế, nếu cô còn dám nói bậy nữa thì cút đi cho tôi!” Tâm trạng của Tưởng Chi Châu khó chịu, lời nói cũng vô cùng tàn nhẫn.

Thư Kha không dám lỗ mãng nữa, chỉ vờ đau buồn kéo tay Lệ Chấn Nam: “Anh Chấn Nam, em không có ý gì đâu! Bác gái, xin bác bớt giận!”

Dáng vẻ ngây thơ vô tội khiến Lệ Chấn Nam cũng không nỡ trách móc.

Anh chỉ đành nói: “Đừng nói nữa!”

Lúc này, bác sĩ cũng rời khỏi phòng cấp cứu, tháo khẩu trang xuống: “Tạm thời sản phụ không sao cả, chỉ là quá sợ hãi khiến tử cung co lại, trước ngày sinh dự tính nhất định phải chăm sóc kỹ lưỡng, để cảm xúc của sản phụ ổn định lại.”

Tưởng Chi Châu có thể nói là thầm thở phào: “Cảm ơn trời đất, cuối cùng cháu trai nhỏ của tôi cũng coi như không sao rồi!”

Bác sĩ lại nhìn về phía Lệ Chấn Nam, vẻ mặt chần chừ lại hơi nặng nề.

Muốn nói lại thôi.

Lệ Chấn Nam nhìn ra được, lạnh nhạt nói, còn chuyện gì nữa?”

“À, Chủ tịch Lệ…” Nữ bác sĩ trung niên chần chừ, gò má hơi ửng đỏ, một lát sau mới nói: “Sản phụ suy yếu, nhớ kỹ không thể làm chuyện kia nữa!”

“…”

Lệ Chấn Nam lập tức sa sầm mặt.

Tưởng Chi Châu cũng ngây người, sau đó thở dài một tiếng.

Đợi bác sĩ đi rồi, bà ta mới nói: “Dù hai đứa là vợ chồng, nhưng giai đoạn đặc biệt, Chấn Nam, con chỉ có thể uất ức một chút, tất cả đều là vì đứa bé!”

“…”

Khuôn mặt Lệ Chấn Nam vô cùng u ám, hơi thở lạnh lẽo bao phủ.

Thư Kha đảo mắt, vừa nghĩ đến việc anh Chấn Nam và đồ đê tiện Thư Tấn làm chuyện kia, trong lòng cô ta như bị nhét vào một cái tất thối, buồn nôn lại không dám nôn ra!

Tưởng Chi Châu yên tâm rồi, lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Thư Kha, đột nhiên nói: “Thư Kha, lúc Thư Tấn xảy ra chuyện, cô ở đâu?”

“Cháu?”

Thư Kha giật mình nghĩ đến chuyện gì đó, không khỏi chột dạ.

Tưởng Chi Châu chú ý đến vẻ mặt của cô ta, lại hỏi: “Cô và Thư Tấn xưa nay bất hòa, lần này nó xảy ra chuyện, sao cô chạy đến nhanh thế! Là ai báo tin cho cô?”

“Việc này…”

“Chuyện lần này, ngoài người nhà họ Lệ thì chẳng có ai biết hết, Thư Kha, có phải cô…”

Tưởng Chi Châu chưa nói hết câu, Thư Kha đã hoảng hốt ngắt lời, giải thích: “Bác… bác gái, bác hiểu lầm rồi! Cháu chỉ lo lắng cho em gái thôi!”

Nói xong lại kéo tay Lệ Chấn Nam, ỏng ẹo năn nỉ: “Anh Chấn Nam, anh mau giải thích giúp người ta đi! Sao người ta có thể hại em gái được, đúng không?”

Mềm mại dịu dàng như một đóa hoa nhỏ trong phòng kín, dáng vẻ đáng thương đó, sao có thể không khiến đàn ông muốn thương hương tiếc ngọc được.

“Được rồi!” Cuối cùng Lệ Chấn Nam cũng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng chứa đầy khí thế: “Chuyện này kết thúc ở đây đi!”

Sau đó thì dặn dò Hoàng Tầm đưa mẹ về nghỉ ngơi, trước khi đi, Tưởng Chi Châu còn hơi nghi ngờ, nói nhỏ mấy câu bên tai Hoàng Tầm.

Cảm giác bị đèn pha chiếu vào lại kéo đến, Thư Tấn đổ mồ hôi lạnh mở mắt ra.

Lọt vào mắt là một màu trắng tinh và mùi nước khử trùng.

Cô hoảng hốt giơ tay sờ bụng dưới, một giọng nam vang lên bên tai: “Đứa bé không sao hết!”

Trong trẻo, lạnh lùng.

Thư Tấn thầm thở phào, nhìn sang nơi phát ra tiếng nói, thấy một người đàn ông với khuôn mặt anh tuấn đứng bên giường, nét mặt vô cùng lạnh lẽo.

“Đứa bé là cô muốn giữ lại, vậy thì phải bình an sinh nó ra.”

Ánh mắt Lệ Chấn Nam lạnh như băng, từng câu từng chữ đánh mạnh vào lòng cô.

Đột nhiên, thân hình như núi cao cúi xuống nắm lấy cằm cô: “Chuyện đến nước này, đừng hòng lật lọng, nếu đứa bé xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu!”

Sau đó đột nhiên rụt tay về ném cô qua một bên, đợi Thư Tấn nâng mắt lên một lần nữa thì chỉ nhìn thấy bóng lưng đi ra ngoài của anh.

Lạnh lùng như người lạ.

“Anh Chấn Nam, em gái em sao rồi?”

“Vẫn chưa chết!”

Đối thoại của Thư Kha và Lệ Chấn Nam như một con dao ra khỏi vỏ đâm mạnh vào lòng Thư Tấn.

Máu me đầm đìa, đau đớn đến mức run rẩy.

“Vậy chúng ta đi ăn khuya đi! Em đói lắm rồi!” Thư Kha cười tươi, tiếp tục kéo người đàn ông ra ngoài.

Vừa khéo Hoàng Tầm đi lên từ dưới tầng, cầm một phần tài liệu, sắc mặt nhìn Lệ Chấn Nam hơi khác thường.

“Chủ tịch Lệ, đây là camera theo dõi của cửa sau khách sạn… Có cả biển số chiếc xe suýt tông mợ chủ bị thương nữa, anh xem đi.”

Lệ Chấn Nam nhận lấy mở ra, nội dung khiến anh vô cùng tức giận.

“Anh Chấn Nam, sao thế ạ?” Thư Kha còn khó chịu nghiêng đầu dò hỏi, lúc nhìn thấy nội dung tài liệu thì ngây người!

Sau đó, cô ta hoang mang đảo mắt, rồi vội nói: “Không phải em! Thật sự không phải em lái xe tông vào Thư Tấn đâu!”

Sự hoảng loạn khiến giọng nói của Thư Kha không được ổn định, lắp ba lắp bắp còn hơi run rẩy.

Ánh mắt Lệ Chấn Nam lập tức trở nên u ám, sắc mặt lạnh lùng, không chút gợn sóng nhưng lại cực kỳ đáng sợ.

Giọng như nhiệt độ xung quanh cũng chợt hạ thấp xuống vậy, Thư Kha căng thẳng nắm lấy tay anh: “Anh Chấn Nam, anh tin em đi…”

“Ha!”

Lệ Chấn Nam lạnh nhạt hất tay cô ta ra, cười khẩy một tiếng, giống như ác ma đến từ địa ngục vậy: “Cô đúng là thông minh, chúng tôi còn chưa nói gì cô đã biết có người muốn lái xe tông Thư Tấn rồi…”

Thư Kha ngạc nhiên, mình sốt ruột nên lỡ miệng rồi!

“Anh…”

Còn chưa kịp nói ra chữ “Chấn Nam” đã bị người đàn ông ngắt lời.

“Câm miệng!”

Lệ Chấn Nam ném tài liệu đến bên chân Thư Kha, dứt khoát bước ngang qua người cô ta.

Thư Kha lúng túng muốn gọi anh lại, nhưng hoàn toàn mất hết can đảm.

Hơi thở vô cùng căm phẫn ngưng tụ trong đáy lòng cô ta, cô ta cắn răng đi về phía phòng bệnh, lại bị Hoàng Tầm đuổi theo.

“Cô Thư, tôi khuyên cô tốt nhất đừng làm như thế!” Hoàng Tầm cảnh cáo nói.

Thư Kha tức giận, cắn răng nói: “Anh là cái thá gì hả! Tránh ra!”

“Tôi không phải cái thá gì cả, chỉ hy vọng cô Thư đừng làm phiền mợ chủ nghỉ ngơi!” Hoàng Tầm lại cảnh cáo lần nữa.

Sau đó, Hoàng Tầm còn nói thêm một câu: “Đây cũng là ý của Chủ tịch Lệ.”

“Cái gì? Tôi…”

Thư Kha chỉ cảm thấy đầu óc kêu ong một tiếng, trở nên trống rỗng.

Người cô ta lảo đảo, cảm thấy thật oan uổng! Rõ ràng cô ta không hề làm gì cả, sao lại trở thành thế này….

Trong phòng bệnh, Thư Tấn nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, không nhịn được cau mày.

Hoàng Tầm gõ cửa đi vào, cung kính nói: “Chủ tịch Lệ bảo mợ chủ nghỉ ngơi thật tốt, chú ý dưỡng thai! Những chuyện khác không cần nghĩ lung tung.”

Những chuyện khác?

Thư Tấn sửng sốt, sau đó thấy bên cạnh Hoàng Tầm có thêm một người phụ nữ, đối phương mỉm cười vẫy tay với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.