Bạch Thiển mang tâm trạng không vui trở về nhà, vừa vào cửa đã thấy không khí trong nhà ngột ngạt.Ông ta nhíu mày cũng không hỏi qua người giúp việc, lúc bước vào phòng ngủ nhìn khuôn cảnh đổ nát, khắp nơi như bão lốc vừa cuốn qua,vật dụng bể tan tành, ném tứ tung..
Trác Tư Sở như người không có linh hồn ngồi trên sopha,ngẩng đầu nhìn ông ta đi vào..
Bạch Thiển day day trán lạnh giọng..
- Em lại phát điên chuyện gì nữa đây?
Trác Tư Sở trầm mặc không nói, mấy giây sau cô ta đứng lên, từng bước đi đến trước mặt Bạch Thiển..
- Tôi hỏi anh, anh mới đi tìm nó về đúng không?
Nó? Ý cô ta chính là Bạch Tư Vũ..
Bạch Thiển gằng giọng..
- Cô dám cho người theo dõi tôi?
Trác Tư Sở gật đầu giận dữ quát lớn..
- Thì sao,nếu không sao tôi biết được những việc làm khốn nạn của anh.Bạch Thiển, lúc đầu anh hứa với Tôi thế nào, anh nói anh chỉ cảm nắng Bạch Tư Vũ là tạm thời.Anh sẽ không mơ tưởng đến Nó nữa.Thế thì sao chứ, tất cả đều là dối trá..
Nói đến đây Trác Tư Sở nghẹn ngạo,nước mắt mặn chát chảy dài trên má..
- Tối ngủ,nằm bên cạnh Tôi anh còn..gọi tên Bạch Tư Vũ..
Thật lòng Bạch Thiển không biết đến chuyện này..
Trác Tư Sở uất hận nói tiếp..
- Tại sao?nhờ ai mà anh có ngày hôm nay.Tôi yêu anh nhiều như thế mà tại sao trong lòng anh không hề có tôi.Tại sao,tại sao?
Bạch Thiển tối mặt,gân xanh nổi cợm trên trán đứng yên nhìn Trác Tư Sở đang phát điên..
Cô ta nắm cổ áo ông ta..
- Nó bây giờ là con đàn bà của Lục Hạo.Sao nào,anh muốn dùng chung đồ với Lục Hạo à? Bạch Thiển ơi là Bạch Thiển,cả đời anh chỉ là kẻ thua cuộc, đến đàn bà mà cũng phải đi cầu xin được bố thí.Tôi thương cảm cho anh đấy..Cả đời anh luôn không bằng Lục Hạo.Bởi vậy Bạch Tư Vũ chọn Lục Hạo cũng không bao giờ chọn anh..
Bốp..
Một cái tát rơi mạnh vào bên mà Trác Tư Sở, rõ ràng biết Lục Hạo là điểm chí mạng của Bạch Thiển,nhưng Trác Tư Không ngừng dùng đến để khích bác ông ta.
Trác Tư Sở không thể tin được Bạch Thiển dám ra tay với cô ta, chung sống với nhau bao nhiêu năm qua.Chưa bao giờ Bạch Thiển dám làm ra tay như thế này..
Trác Tư Sở run run chỉ tay vào ông ta..
- Anh..anh dám đánh tôi sao?
Trác Tư Sở khóc ngất lên cô ta tiến tới đánh tới tấp lên ngực Bạch Thiển,ai ngờ Bạch Thiển như con ngựa đứt cương,chẳng còn suy nghĩ đến tình nghĩa, nắm chặt tay cô ta lại..
Ông ta nghiến răng nói..
- Cô nói nhờ ai Tôi được như ngày hôm nay sao? Tất cả là do một tay tôi làm nên.Cha con nhà cô coi Tôi còn thua một con Chó. Bao nhiêu lần Tôi vì Ba cô mà máu đổ không tiếc mạng sống.Thế nhưng trong mắt ông ta chỉ có Lục Hạo.Khinh rẻ,lăng mạ Tôi trước bao nhiêu người.Còn cô.. ỷ quyền ỷ thế có coi Tôi là chồng của cô không? Nói đi? Toàn là lũ khốn nạn.Các người bạc tình với Tôi,thị đừng trách Tôi cạn nghĩa.
Trác Tư Sở há hốc miệng không thể tin được,bao nhiêu năm qua trong lòng Bạch Thiển uất hận cha con cô ta đến thế.
Nói rồi Bạch Thiển không hề nương tay, mà hất Trác Tư Sở té ngã xuống sàn..Cô ta đau điến ôm kay61 cánh tay đau nhức..
Bạch Thiển nhìn từ trên cao xuống,ông ta âm trầm lạnh lẽo.
- Tốt nhất cô nên câm miệng lại hưởng lấy cuộc sống naỳ đừng chạm vào chuyện của Tôi.Nếu không hậu quả cô không gánh nổi đâu..
Trác Tư Sở nhìn ông ta như trở thành một người khác, xa lạ hoàn toàn..
Cô ta cũng hiểu rõ bây giờ không còn Trác Cửu chống lưng, Bạch Thiển liền lộ rõ khuôn mặt hung tàn, ác độc..
Trác Tư Sở đau đớn hóa điên..
Cô ta cười trong nước mắt..
- Bạch Thiển có giỏi thì giết Tôi đi.Nếu một ngày nào Trác Tư Sở tôi còn sống,tôi sẽ không để anh và Bạch Tư Vũ bên nhau.Còn nữa....
Cô ta chống tay xuống sàn,gắng gượng đứng lên..
Nén đau bước từng bước đến cạnh Bạch Thiển..
Kề sát vào tai ông ta..
- Bạch Thiển,anh nghĩ xem nếu Bạch Tư Vũ nó biết rõ ai là người giết cả gia đình của Nó.Anh nghĩ anh có cơ hội ở bên cạnh nó sao..
Ầm..
Lời nói này như tiếng sét đánh vô đại não của Bạch Thiển, sắc mặt ông ta tái đi..