Lục Hạo khá lo lắng cứ sợ Bạch Tư Vũ không thoải sống cùng ba mẹ của anh..Anh có nhiều lần nói với cô, hai người sẽ ra sống riêng trở về cuộc sống như ngày xưa. Bạch Tư Vũ lại không chịu,cô nói cô thích cuộc sống gia đình như bây giờ..không gò bó cũng không thấy chỗ nào không thoải mái cả..Lục Hạo đành chiều theo ý cô gái nhỏ,mà thật ra bây giờ hai người muốn rời khỏi Trịnh Gia cũng là vấn đề khó giải quyết,chắc chắn mẹ của anh sẽ không đồng ý..
Khó khăn lắm mới được trở lại gia đình đầm ấm, bà rất sợ không khí trong một căn nhà to mà hiu quạnh,lạnh lẽo vô cùng..
Mà thật ra sự lo lắng của anh quả là lo viễn vông quá mức rồi , đúng là thời gian đầu cô nhóc có chút ngại ngùng mà thôi, chỉ là một thời gian ngắn,rất ngắn..
Bây giờ giờ thì sao,mỗi khi anh đi làm về,anh lại thấy ba mẹ anh cùng cô quây quần bên nhau, nói chuyện phiếm,uống trà ăn bánh vô cùng đầm ấm, đến khi anh lên đến cầu thang,chẳng rõ họ nói chuyện gì mà vang vọng tiếng cười lảnh lót khiến anh nghee vào cũng phải nhếch môi cười theo, anh thích cảm giác mỗi buổi tối khi đi làm về, sau khi tắm rửa, gia đình bốn người sẽ cùng nhau ăn cơm trò chuyện vui vẻ...
Ba của anh ngày nào ít cười nói,chẳng rõ khi nào ông cười nhiều hơn...
Lục Hạo nhìn Bạch Tư Vũ đang được mẹ anh chăm bẫm gắp thức ăn, ánh mắt của anh hạnh phúc đến không nói nên lời..
Chưa kể những ngày nghỉ phép, anh sẽ làm vệ sĩ đi theo sau cô gái nhỏ và mẹ của anh hộ tống hai người đi mua sắm..Nhìn hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời mình hòa thuận đến mức nhìn vào cứ ngỡ Bạch Tư Vũ mới là con ruột của mẹ anh, đầm ấm đến mức anh bị bỏ rơi lúc nào không hay..
Hôm nay Lục Hạo ở cơ quan, đưa mắt nhìn La Chí..
- Này khi nào hai người cưới..?
La Chí mỉm cười..
- Tụi em tính là tháng sau.
La Chí là một trong cảnh sát nằm vùng, năm ấy được chọn lọc kĩ lưỡng để đưa vào thế giới ngầm hỗ trợ cho Lục Hạo..
Con bé Lam Khiết kia ngày trước khi bằng tuổi bảo bối nhà anh rất là hư hỏng, chỉ thích gây họa ở trường..Chỉ một lần duy nhất gặp La Chí đưa anh về Trịnh Gia..
Cái gì vừa gặp đã yêu, nhìn một cái là vừa mắt chính là nói về tình yêu của hai người họ.Nhưng La Chí luôn tự ti về thân phận, trong tay cậu ta không có gì ngoài là một người lính, chẳng dám trèo cao mà yêu đương với đại tiểu thư Trịnh Gia..Đã gọi là tình yêu thì làm sao chạy thoát huống gì gặp ngay em họ nhà anh..
Lam Khiết quyết thi vào làm bác sĩ quân y, từ một cô gái ngang bướng chỉ từ khi gặp La Chí ngoan hiền đến lạ lùng,trước mặt La Chí không khác gì một con mèo nhỏ..
Ai cũng thấy rõ , bây giờ La Chí công tác ở đâu, Lam Khiết sẽ khăn gối theo sau..Cả đời này La Chí có một cái đuôi cắt không đứt,bức cũng không rời..
Còn anh...Nghĩ đến thiên hạ độc chiếm trái tim mình mà lòng dạ đều mềm nhũng, haiz..chỉ là bảo bối của anh còn nhỏ, vài tháng nữa mới tốt nghiệp..Nghe người ta kết hôn mà lòng dạ bồn chồn hết cả lên..
Bất giác Lục Hạo nháy mắt,sao anh ngốc thế..
Chẳng phải đem cô đi đăng kí kết hôn trước rồi làm lễ cưới sau...Nếu như thế anh đâu cần lo lắng,lăn tăn cái gì..
Thật là..
La Chí nhìn Sếp mình ngẩng người,suy nghĩ chẳng biết anh ta có nói sai cái gì hay không..
Bất ngờ lúc này điện thoại reo liên hồi..
Là của Lục Hạo..
Anh nhìn qua dãy số, là số của mẹ anh gọi đến, Lục Hạo nhấn nút nghe..
- Con nghe.....
Anh chưa kịp nói hết câu, trong điện thoại Tuyết Thu đã lướt lời,giọng điệu vô cùng lo lắng..
- Trịnh Dương,con về nhà gấp đi Tiểu Đan nó ngất xỉu rồi..