Đằng Phương dùng ánh mắt cảnh cáo Đằng Long, hắn ta chép môi im miệng..
Đằng Phương lúc này mới lên tiếng.
- Được rồi, những thứ cậu muốn tất cả đã toại nguyện.Bây giờ đến cha con Tôi,theo như lời đã hứa, tài sản của Lục Hạo chúng Tôi sẽ quản một nữa, Dạ Tình phải nằm trong số đó.
Bạch Thiển nhún vai, dường như không có ý tranh giành với cha con Đằng Phương..
Với Bạch Thiển,Lục Hạo chết đi đó mới là điều ông ta khao khát..
Bạch Thiên gật đầu..
- Theo ý các người,chỉ cần hai người biết đều, Tôi sẽ không tiếc thứ gì vơi hai người..
Cha con Đằng Phương được theo ý nguyện không khỏi vui vẻ.
- Được,cụng ly..
Ba người nhìn nhau hiểu ý, sự tham vọng đều tràn qua khóe mắt..Mỗi người một suy nghĩ sâu xa và thâm hiểm.
____________
Bạch Tư Vũ ba ngày qua tịnh dưỡng, sức khỏe cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng trước mắt Bạch Thiển cô luôn tỏa ra yếu ớt khiến Bạch Thiển khá lo lắng..
Bạch Thiển dường như làm mọi thứ chỉ mong Bạch Tư Vũ có thể mở miệng nói chuyện với Ông ta nhưng toàn là thất vọng..
Khi sức khỏe cô dần ổn định,Bạch Tư Vũ muốn đi học trở lại.Bạch Thiển khuyên ngăn không được, đành chiều theo, thời gian này Bạch Thiển biết tinh thần Bạch Tư Vũ chưa ổn định nên ông ta không dám làm cô kích động..
Lúc nào cũng phải ân cần dịu dàng nhất có thể nhưng trong lòng lại thấy vui vẻ vì người bên cạnh sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về ông.
Xe ngừng ngay cổng trường, Bạch Thiển muốn giơ tay chạm vào vai Bạch Tư Vũ, cô lập tức né tránh, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta..
Bàn tay lơ lửng trên không trung, Bach Thiển thở dài rút tay về.
- Em vào đi, chiều Tôi sẽ đến đón em.
Với Bạch Thiển bây giờ chậm mà chắc,ông ta suy nghĩ dù gì Bạch Tư Vũ đã ở bên cạnh ông ta hơn mười năm.Chỉ cần thời gian,ông ta không tin mình sẽ không thay thế được Lục Hạo.
Bạch Tư Vũ không nói gì cứ thế mở cửa xuốg xe, Bạch Thiển nhìn đến khi bóng dáng thướt tha kia xa dần và hòa vào dòng người,xe ông ta mới rời đi.
Chỉ là Bạch Thiển không ngờ rằng, Bạch Tư Vũ tuy im lặng nhưng hành động của cô thì hoàn toàn ngược lại..
Lúc Bạch Thiển nhận được tin,Bạch Tư Vũ đang ở Dạ Tình,ông ta hốt hoảng chỉ sợ đến chậm một chút cô sẽ xảy ra chuyện không may..
Lúc này tại quán bar, Bạch Tư Vũ đứng đối diện Đằng Long còn có Đằng Phương, xung quanh là đám thuộc hạ của bọn họ..
Dưới đất rượu đỏ ướt đẫm sàn nhà, vỏ chau vỡ nằm ngổn ngang..
Nhưng khó mà tin được những mảnh chai nằm dưới đất là do cô gái này làm..
Đằng Long mím môi hung hăng căm phẫn nhìn Bạch Tư Vũ tức giận đến mức đầu cũng nổi đầy gân xanh..
Lúc hắn ta ở trong phòng làm việc, thuộc hạ hắn vội chạy vào nói rằng Bạch Tư Vũ kêu rất nhiều rượu đắc giá, phục vụ cũng làm theo,nhưng cô không hề uống mà thẳng tay ném đến vỡ nát, rượu ướt cả sàn,miễng văn tứ tung..
Khó lòng mà tin được một Bạch Tư Vũ mỏng manh hằng ngày lại dám làm quán bar của họ tan tành thế này..
Sau đó cô ngang nhiên nói với phục vụ..
- Muốn Tôi đền tiền gọi Đằng Long ra đây..
Đằng Phương dùng ánh mắt cảnh cáo con trai mình kiềm chế bằng mọi cách không được chạm đến cô gái này..
Ông ta cũng bị chọc giận không ít, đơn giàn chỉ là một người phụ nữ vắt mũi chưa sạch dám đến đây làm loạn,nhưng cha con họ lại không dám trừng trị, thật là tức chết..
Đằng Phương nheo mắt..
- Cô muốn thế nào, cô đến đây làm loạn là có ý gì, đừng tưởng bây giờ có Bạch Thiển chống lưng cho cô là chúng tôi không dám làm gì. Sự việc hôm nay Tôi xem như không chấp bỏ qua,cô tốt nhất về đi.
Bạch Tư Vũ nghe ông ta nói đều không thu vào một chữ, cô không tỏa ra sợ hãi,còn lạnh nhạt nói rõ.
- Dạ Tình là của Lục Hạo, không phải của hai người.
Người đi là cha con hai người không phải là Tôi..
Đằng Phương đập bàn đứng dậy lớn tiếng..
- Hỗn lão cô là ai dám có thái độ này với Tôi.Tôi cho cô năm giây cút khỏi mắt Tôi.