Ầm.
Từng chữ,từng câu từ của Lâm Diện không khác là mấy với một vật nặng đập vào đại não của Bạch Tư Vũ.Đầu óc ong ong cả kên, nghe anh ta nói qua tất cả, Bạch Tư Vũ thật khó lòng tưởng tượng nổi,lại có một ngày cô lại vướn vào vòng xoáy pháp luật.
Nhìn sắc mặt Bạch Tư Vũ rật tệ, mong manh đến mức động tay cũng không nỡ, Lâm Diện thở dài dịu giọng không nỡ nói thêm..
- Được rồi, Lục Hạo cậu đưa cô ấy đến đồn cảnh sát,đi chung là được đúng không? Tôi chờ hai người ngoài xe.
Lâm Diện quay lưng bước được vài bước, quay đầu nhìn qua Lục Hạo, lắc đầu thở dài..
Không gian như chựng lại còn có hai người, Lục Hạo ôm lấy cô..
- Em đừng lo lắng,có anh ở đây anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì cả.
Dù hiện tại tất cả chứng cứ bất lợi đều chỉ về phía Bạch Tư Vũ.
Bạch Tư Vũ đỏ mắt,nước mắt ngấn ngấn cô hít mũi lắc đầu, cảm xúc lẫn lộn vừa sợ hãi,lo lắng.Lại cảm thấy có lỗi, rõ ràng hôm qua cô luôn nghi ngờ anh.
Sao bây giờ anh lại che chở còn bảo vệ cô đến thế này..
Bạch Tư Vũ mũi lòng,bàn tay hơi run rẫy.
- Anh tin em không liên quan đến cái chết của Kiến Trung sao?
Lục Hạo vén tóc cô ra sau.
- Ngốc quá, anh tin anh.
- Nhưng hôm qua em đã nghi ngờ anh.
Bạch Tư Vũ chột dạ lên tiếng vạch trần hành động của mình.
Lục Hạo xoa mặt cô..
- Anh không trách em,nếu là anh, anh cũng sẽ như thế. Em đừng quá lo lắng, anh sẽ luôn ở bên cạnh em..
.............
Trong xe im lặng như tờ,chẳng ai lên tiếng..
Cả một đoạn đường dài,Bạch Tư Vũ nằm trong lòng Lục Hạo suy nghĩ đủ điều..
Lúc Lâm Diện chờ đợi thấy Lục Hạo nắm tay Bạch Tư Vũ ra, Lâm Diện mới an tâm mà lên xe.Vì anh ta biết rõ Lục Hạo chẳng đời nào đế Bạch Tư Vũ ngồi xe cảnh sát,nên không cần chờ đợi.. ngôn tình hài
Bốn bức tường thật lạnh, bên cạnh không còn Lục Hạo,chỉ một mình Bạch Tư Vũ trong phòng thẩm vấn, đèn pha chiếu thẳng vào khuôn mặt hết sức trắng bệch của cô.
Ngoài cửa phòng hai cảnh sát nghiêm nghị canh gác, Lâm Diện nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Bạch Tư Vũ,bên cạnh anh ta còn có thêm một cảnh sát, đang dùng laptop ghi chép gì đó, im lặng đến đáng sợ.
Đôi mắt sắc bén lộ ra vẻ xét nét của Lâm Diện khiến Bạch Tư Vũ dường như khó thở dù cô vô tội, nhưng ngay lúc này ngồi trong phòng thẩm vấn muốn cô không khẩn trương thật lòng quá khó.
Ngón tay gõ nhịp vào mặt bàn sau một lúc Lâm Diện mới lên tiếng..
- Từ lúc giờ cô luôn miệng nói không giết người,nhưng cô lại không chứng minh được với chúng Tôi tại sao cô muốn tìm Kiến Trung bao năm qua.
Bạch Tư Vũ vươn mắt nhìn anh ta, một tiếng trôi qua nhưng cô vẫn một câu nói lặp đi lặp lại rằng mình không giết người, còn lại chẳng nói thêm.
Quả là rất cứng đầu!
Lâm Diện đẩy các tư liệu thu thập được từng tháng năm trôi qua, những khoản tiền Bạch Tư Vũ âm thầm chuyển cho người đàn ông kia để tìm được dấu vết của Kiến Trung.
Lâm Diện nhếch môi, đứng lên khoan tay dựa vào tường, nhìn cô..
- Được! cô không nói vậy để Tôi nói..
Anh ta híp mắt nguy hiểm, khí thế khiến cho bất cứ tội phạm nào gặp cũng phải sợ hãi,huống gì một cô gái non nớt như Bạch Tư Vũ..
Lâm Diện chậm rãi nói tiếp, dù lới nói nhẹ nhàng nhưng lực sát thương không thể coi thường.
- Vì cô vốn không phải Bạch Tư Vũ, mà cô chính là Diệp Nhã Đan con gái của Diệp Quốc Minh.Tôi nói có đúng không?