Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 82: Chương 82: Bị chơi khăm




Tô Thanh Anh dùng lực lắc mạnh cánh cửa rồi hét lớn: “Này, cho hỏi có ai ở bên ngoài không?”

Nhưng đáp lại cô là một sự tĩnh mịch và không có bất kỳ tiếng trả lời nào cả.

Cô ngồi trên trên bồn cầu, định lấy di động ra gọi điện nhưng đau khổ thay cô phát hiện mình không có mang theo di động.

Cô ngẩng đầu lên nhìn độ cao của vách ngăn, cao hơn hai mét nên cô không thể trèo được…

Bên ngoài có tiếng động nên Tô Thanh Anh lập tức đứng dậy.

“Xin chào, có ai ở ngoài đó không? Làm ơn mở cửa giúp tôi với!”

Những người phụ nữ ở bên ngoài đang cầm xô nước đá đều kìm nén nụ cười của mình khi nghe thấy vậy, mở cửa ra tất nhiên là chuyện không thể nào rồi, khó khăn lắm mới tóm được cơ hội chơi khăm cô, họ không thả cô ra dễ dàng như vậy đâu.

Lấy một chiếc ghế đẩu đặt vào ngăn bên cạnh, một người phụ nữ bước lên chiếc ghế đẩu và cầm xô nước đổ thẳng vào trong đó.

Tô Thanh Anh phản ứng không kịp nên toàn thân từ đầu đến chân đều ướt sũng, dòng nước lạnh băng chảy xuống dọc theo đôi má của cô, nhưng vẫn chưa kết thúc, sau đó lại một xô nước có đá đổ xuống người Tô Thanh Anh.

Lần này, Tô Thanh Anh không phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa, nhưng đôi tay ở bên người cô đã siết chặt lại, đừng để cô ra ngoài, nếu không thì cô tuyệt đối sẽ không cho những người này cơ hội để van xin!

Sau khi những người phụ nữ đó đi ra ngoài thì đóng cửa nhà vệ sinh nữ lại, còn đặt tấm bảng đang sửa chữa bên cạnh cửa.

“Ha ha ha, buồn cười chết đi được, xem chúng ta có chơi chết cô ta hay không, mới đi làm có hai ngày mà đắc chí như vậy, đáng đời!”

“Được rồi, được rồi, chúng ta mau đi thôi, đừng để người khác phát hiện ra.”

Đã đến giờ tan làm và những người trong bộ phận cũng đã đi về cả rồi, tiếng la hét của Tô Thanh Anh hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào nên cô cũng đành im lặng.

Cô đã ở đây cả ngày rồi, đầu óc vô tri vô giác, cảm thấy toàn thân nóng bừng, cô biết mình đã bị sốt.

Nhưng cô không có bất kỳ công cụ cầu cứu nào cả, cho dù cô có hét lớn thì cũng không có ai để ý đến cô.

Lúc lạnh lúc nóng, mặc dù bây giờ vẫn là mùa hè, nhưng nước lạnh như băng giội vào người, lại không thể thay quần áo nên ngã bệnh là điều không thể tránh khỏi.

Cộng với vấn đề về thể chất của cô, một khi ngã bệnh thì rất khó khoẻ lại, trước đây đã bị thương quá nhiều, sau khi vết thương nhiễm trùng và hạ sinh Tiểu Bảo thì cô đã dùng rất nhiều thuốc, khiến cho khả năng miễn dịch của cơ thể cô suy giảm.

Vì vậy chú Huy cho cô tập luyện đánh nhau, một mặt hy vọng có thể tăng khả năng miễn dịch của cơ thể cô, mặt khác thì hy vọng cô có thể trở nên mạnh mẽ hơn.

Cô hầu như không hề ngã bệnh trong những năm qua, nhưng một khi ngã bệnh thì gần như sẽ lấy đi nửa mạng người của cô!

Và tình trạng này cũng là do Nguyễn Hạo Thần và Lâm Tiêu ban tặng!

Sắc trời ở bên ngoài dần dần tối sầm lại, di động đặt ở chỗ làm việc của cô đang không ngừng rung lên, trước tiên là do Tôn Tử Phàm gọi đến, sau đó đến Tô Cảnh Nhạc rồi đến Thư Khả Như.

Hơn ba chục cuộc gọi đều ở trạng thái gọi nhỡ!

Khuôn mặt nhỏ của Tô Cảnh Nhạc tối sầm lại, cậu bé hiện đang rất lo lắng cho mẹ của mình có phải đã xảy ra chuyện gì không.

Tôn Tử Phàm lập tức gọi vào số của Nguyễn Hạo Thần.

“Nguyễn Hạo Thần, có phải anh đã đưa Tiểu Anh đi rồi không?”

Nguyễn Hạo Thần vẫn còn đang tăng ca ở công ty, anh không khỏi cảm thấy hơi khó chịu khi nghe thấy giọng điệu chất vấn này của Tôn Tử Phàm.

“Mày đang nói nhảm cái gì vậy, bây giờ tao vẫn còn đang tăng ca ở công ty, làm sao có thể đưa Tô Thanh Anh đi… Tô Thanh Anh đã mất tích rồi sao?”

Con ngươi của Nguyễn Hạo Thần co lại, hẳn không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?

Anh giơ cổ tay lên nhìn thời gian, hiện cũng đã chín giờ rồi, các nhân viên thông thường cũng sẽ tan làm vào lúc sáu giờ, muộn nhất là bảy giờ.

Trừ khi có dự án quan trọng mới tăng ca đến khá muộn, Tô Thanh Anh mới tới đây nên không cần phải tăng ca, vậy cô đã đi đâu rồi?

“Ý của anh là anh cũng không biết Tiểu Anh đã đi đâu rồi sao?”

“Tao có bệnh mới giấu cô ta đi đấy!”

Dứt lời, Nguyễn Hạo Thần dập máy.

Anh lập tức gọi Nguỵ Toàn đến đây: “Bây giờ cậu đi kiểm tra CCTV vào lúc một giờ chiều nay xem sau khi ra khỏi văn phòng Tô Thanh Anh đã trở về bộ phận hay đã đi ra ngoài.”

“Vâng.”

Mặc dù Nguỵ Toàn không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy dáng vẻ rất lo lắng của Nguyễn Hạo Thần, hơn nữa còn là chuyện liên quan đến Tô Thanh Anh nên anh ta cũng không dám chậm trễ nửa phút.

Anh ta lập tức đến phòng CCTV cắt đoạn CCTV trong khoảng thời gian đó ra và đem đến chỗ Nguyễn Hạo Thần với tốc độ nhanh nhất.

Nguyễn Hạo Thần xem CCTV và thấy sau khi Tô Thanh Anh từ văn phòng trở về bộ phận thì không hề đi ra ngoài, nhưng anh nhìn thấy kể từ khi Tô Thanh Anh đi về phía nhà vệ sinh thì cũng chưa từng bước ra nữa.

Sau đó lại có thêm vài người phụ nữ bước vào, khi đi ra thì đều nở một nụ cười rất đắc chí, không biết họ đang nói những gì.

Không bao lâu sau thì anh nhìn thấy những người phụ nữ đó xách xô nước đi vào, sau khi đi ra thì đặt tấm bảng đang sửa chữa ở cửa nhà vệ sinh.

Sau đó, tất cả những người phụ nữ ở bộ phận này khi bước đến cửa và nhìn thấy tấm bảng này thì đều quay người rời đi.

Nguyễn Hạo Thần không xem tiếp diễn biến ở phía sau mà cầm di động lên lao thẳng ra khỏi văn phòng.

Nguỵ Toàn vội vàng đi theo, hai người nhanh chóng đến bộ phận mà Tô Thanh Anh đang làm rồi mở đèn lên.

Nguyễn Hạo Thần thử gọi vào di động của Tô Thanh Anh nhưng nhìn thấy di động đang phát ra tiếng rung ở vị trí ngồi làm việc của cô.

Anh lập tức bước tới, sau khi nhìn thoáng qua thì ngay lập tức xông vào nhà vệ sinh nữ.

Nhìn thấy một ngăn trong đó bị người ta dùng chổi chặn lại ở chỗ tay nắm cửa nên không thể mở ra từ bên trong.

Anh nhanh chóng mở cửa ra và nhìn thấy Tô Thanh Anh đã nằm bất tỉnh bên cạnh bồn cầu, tóc của cô vẫn còn rất ướt dính vào mặt.

“Đến bệnh viện ngay lập tức!”

Trong phòng cấp cứu, bác sĩ lập tức tiêm cho Tô Thanh Anh, hàng lông mày nhíu chặt như thể đang nói lên mức độ nghiêm trọng về bệnh tình của Tô Thanh Anh.

Tôn Tử Phàm và Tô Cảnh Nhạc đều vội vã đến đây, khi Tôn Tử Phàm nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đứng ở cửa thì xông lên đấm thẳng vào anh.

Tô Cảnh Nhạc lạnh lùng nhìn anh và không hề có ý định ngăn cản.

Cậu bé là chỉ một đứa trẻ, cho dù muốn ngăn cản thì cũng không thể ngăn cản được, huống chi là cậu bé cũng không muốn ngăn cản.

Lần này Nguyễn Hạo Thần không có phản kháng, những gì hiện lên trong đầu anh đều là sự quan tâm đến vẻ nhợt nhạt, hơi thở rất yếu ớt của Tô Thanh Anh.

Anh biết cô đang sốt cao, nhưng tại sao hơi thở lại yếu ớt đến như vậy?

Anh sợ!

Đúng vậy, anh đang sợ!

Anh sợ Tô Thanh Anh thực sự sẽ có chuyện bất trắc nào đó, sợ cô sẽ gặp chuyện.

Tôn Tử Phàm dùng hai tay nắm lấy cổ áo của anh, vẻ mặt man rợ và tức giận đến tột điểm.

“Nguyễn Hạo Thần, mày có thể tránh xa Tiểu Anh ra được không? Mỗi lần mày đến gần thì đều có thể mang đến đau đớn cho cô ấy, mày có biết Tiểu Anh không thể ngã bệnh được không? Cho dù chỉ là một cơn cảm lạnh nhỏ cũng có thể khiến cô ấy trở nên vô cùng yếu ớt!

Đừng thấy sức khoẻ của cô ấy rất tốt nhưng bên trong đã thương tích đầy mình rồi, một khi ngã bệnh thì khả năng miễn dịch của cơ thể cô ấy sẽ giảm xuống rất nhanh, mày có biết ngã bệnh sẽ cướp đi mạng sống của cô ấy trong một phút bất cẩn hay không!”

Nguyễn Hạo Thần sững sờ nhìn Tôn Tử Phàm, đôi môi mỏng đó muốn nói chuyện gì đó thì bác sĩ đã từ phòng cấp cứu đi ra.

“Trong bệnh viện cấm gây ồn ào, ai trong số các người là người nhà của bệnh nhân, bệnh nhân sốt cao đến hôn mê bất tỉnh, phát hiện khả năng miễn dịch của cô ấy càng lúc càng yếu ớt, cần phải tiến hành điều trị cấp cứu, ai trong số các người đồng ý ký tên vào ca phẫu thuật?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.