“Lâm Tiêu, e là cô đã quên tin tức trên mạng rồi phải không? Nguyễn Hạo Thần đã tuyên bố hủy hôn với cô rồi, cho nên cô không cần cho rằng tôi đang nằm mơ nữa.
Đừng nói với tôi là cô còn thấy mình vẫn còn cơ hội cứu vãn, hay cảm thấy đây chỉ là câu nói đùa của Nguyễn Hạo Thần. Tôi nói cho cô biết, cô và anh ta đã không còn khả năng nào nữa. Cho nên tôi khuyên cô nên từ bỏ suy nghĩ này đi!”
Vẻ mặt Lâm Tiêu chợt cứng đờ, đột nhiên cô ta cũng nhớ ra. Hôm xảy ra tai nạn xe, Nguyễn Hạo Thần đã công bố tin hủy hôn của họ, trên mạng đều đăng tin này.
Cộng thêm Tô Thanh Anh đằng sau ra tay vạch trần chuyện này. Bây giờ, rất nhiều người cảm thấy đều tại cô ta nên Nguyễn Hạo Thần mới hủy hôn với mình.
Bây giờ thái độ của anh lạnh nhạt với cô ta như thế, cho nên, muốn cứu vãn tình hình thật sự rất khó.
Nhưng nếu không thử, làm sao biết có được hay không?
“Tô Thanh Anh, tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ như thế. Tôi nhất định phải để cô nhìn thấy tôi và Nguyễn Hạo Thần cùng bước vào lễ đường kết hôn.”
Bốp bốp bốp!
Tô Thanh Anh vỗ tay: “Vậy tôi rất mong chờ hai người có thể đi tới ngày hôm đó. Bây giờ cô vẫn còn nằm trên giường mà đã bắt đầu khoác lác. Nếu chờ vết thương khỏi thì không phải còn muốn lên trời?”
Đừng nghĩ cô ta không biết ý nghĩa ẩn sau những câu nói này. Nói trắng ra chính là đang châm biếm cô ta nằm mơ đây mà!
Cô ta hung dữ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tô Thanh Anh. Vẻ âm hiểm ngày càng nồng đậm nơi đáy mắt.
“Lâm Tiêu, cô đừng có quên, bây giờ cô nợ tôi hai mạng người, tôi sẽ từ từ đòi lại…”
Tô Thanh Anh vừa dứt lời, cô khán hộ đã gõ cửa đi vào.
Lúc cô ấy nhìn thấy cô có hơi ngạc nhiên, cô ấy nhớ lúc mình rời đi chỉ có một người đàn ông đứng ở đây. Tại sao mình vừa mua bữa sáng trở về thì đã đổi thành một người phụ nữ rồi?
Chắc là người đàn ông kia vừa đi thì người phụ nữ này tới.
“Cô à, tôi đã mua cháo mà cô muốn ăn về rồi đây, bây giờ ăn luôn hay chờ lát nữa ạ?”
Lâm Tiêu vốn không lên tiếng, Tô Thanh Anh nói tiếp: “Tôi còn có việc phải đi trước, cô Lâm cứ từ từ nằm trên giường dưỡng thương nhé. Nhưng trong thời gian này, cô nhất định phải chú ý an toàn, nếu không tới lúc xảy ra chuyện lại không dễ giải quyết đâu.
Nơi này là bệnh viện. Nếu cô bị thương còn có bác sĩ kịp thời chữa trị giúp cô, hình như đây cũng là một nơi không tệ.”
Lâm Tiêu cẩn thận nhớ lại câu nói cuối cùng của Tô Thanh Anh. Lẽ nào lúc nãy cô ta muốn ra tay với mình?
Vài phút trước Tô Thanh Anh còn nói là chờ cô ta lành lặn hẳn. Bây giờ đã không kịp chờ muốn đối phó với mình rồi ư?
Nhưng muốn đối phó cô ta cũng đâu phải chuyện dễ dàng như vậy!
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm bóng lưng rời khỏi của Tô Thanh Anh. Vẻ độc ác hiện lên trong đáy mắt ngày càng nồng đậm.
Cô khán hộ bắt gặp ánh mắt này của Lâm Tiêu, trong lòng hơi lo lắng khó hiểu.
Ánh mắt kiểu này khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Sau khi Tô Thanh Anh rời khỏi bệnh viện, lập tức gọi điện cho Lý Lâm.
Giọng nói của cô trầm xuống mấy phần: “Tối nay có thể trực tiếp ra tay rồi, tôi muốn ngăn chặn người Lâm Tiêu có thể dựa vào. Nhìn dáng vẻ không nơi nương tựa của cô ta, dường như tôi đã nhìn thấy Tô Khiết của quá khứ.
Cô nói xong lập tức cúp máy, quay đầu ngước nhìn toà lầu của bệnh viện, đôi môi đỏ nở nụ cười ác ý.
Cô muốn xem thử, Lâm Tiêu có thể kiên trì được bao lâu!
Bên dưới toà nhà tập đoàn Nguyễn Thị, Tô Cảnh Nhạc đã đứng ngay trước cửa. Cậu bé đeo balo đen trắng trên lưng, bộ quần áo đang mặc cũng rất hợp thời trang, trên đầu còn đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen.
Một cậu bé hoạt bát, cộng thêm gương mặt dễ thương. Cộng thêm dáng vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo, quả thực rất mê người.
Nhân viên xếp thành hai hàng cũng đang nhìn chằm chằm bóng dáng bẻ nhỏ ấy. Ánh mắt của mỗi người đều tràn đầy sự tò mò dữ dội, thì ra con trai của Tổng giám đốc lại đáng yêu như thế!
Nhưng điều mà họ càng tò mò hơn chính là, Tổng giám đốc có đứa con bốn tuổi này từ lúc nào thế?
Cũng có nghĩa là năm năm trước, đứa trẻ này đã tồn tại. Lẽ nào là con do vợ cũ của Tổng giám đốc sinh?
Tô Cảnh Nhạc cau mày, cậu bé hoàn toàn không biết rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần muốn làm gì?
Có hai người giơ băng rôn to chào đón, dòng chữ trên đó khiến Tô Cảnh Nhạc nhăn trán lại.
Chào đón cậu chủ nhỏ!
Cậu bé muốn hỏi Nguyễn Hạo Thần làm vậy là có ý gì?
Mình đã nhận người bố này rồi ư?
Hôm nay, chẳng qua cậu bé đi theo anh tới đây một lúc mà thôi, đâu phải ngày nào cũng sẽ ở chung. Hơn nữa, cần gì phải nôn nóng công nhận thân phận, chính cậu cũng chưa đồng ý đâu.
“Chào mừng cậu chủ nhỏ tham quan tập đoàn.”
Âm thanh chào đón ngăn nắp chỉnh tề, người không biết còn tưởng là nhân vật lớn gì đó tới đây.
Tuy nhiên, họ lại chào đón một đứa trẻ bốn tuổi.
Nguyễn Hạo Thần bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy cảnh này không khỏi giật thót, tình huống gì thế này? Sao đột nhiên lại làm hoành tráng như vậy?
Anh liếc sang Nguỵ Toàn, hỏi anh ta chuyện này là sao?
“Tổng giám đốc, không phải anh nói muốn để mọi người trong công ty biết thân phận của cậu chủ hả? Vì vậy, tôi đã kêu mọi người chào đón bằng cách này. Hơn nữa, cũng có thể khiến cậu chủ cảm nhận được sự nhiệt tình của tập đoàn Nguyễn Thị chúng ta.”
Nguyễn Hạo Thần: “…”
Anh thật sự không còn lời nào để nói, cho dù tổ chức lễ chào đón, nhưng có cần phải làm đến mức này không? Ngay cả anh thấy còn ngượng nữa là?
Huống hồ là tên nhóc thông minh này!
Tất cả mọi người thấy Nguyễn Hạo Thần đi tới, lập tức đứng ngay ngắn nghiêm chỉnh.
“Chào Tổng giám đốc!”
Hai bố con đứng hai đầu, mắt to trừng mắt nhỏ.
Sau đó, Tô Cảnh Nhạc từ từ đi về phía anh, cất giọng đầy châm chọc: “Thật không ngờ đường đường là một Tổng giám đốc của tập đoàn Nguyễn Thị. Vậy mà chú lại dùng nghi lễ chào đón ‘thấp kém’ thế này, nói thật khiến con hơi thất vọng đấy.”
Đám đông: “…”
Ôi trời!
Đám nhân viên xém chút không kiềm được ý muốn giết người trong lòng mình. Cùng lúc đó, họ cũng hít một ngụm khí lạnh, một đứa trẻ bốn tuổi lại dám nói chuyện kiểu này với Tổng giám đốc?
Không hổ là gen của Tổng giám đốc!
“Không phải chú sắp xếp chuyện này, đều là đám người này tự ý làm.”
Toàn bộ nhân viên chợt thấy khó hiểu, nhìn sang Nguyễn Hạo Thần. Bây giờ Tổng giám đốc cũng đã học được cách đổ lỗi rồi à?
Đây không phải anh dặn Ngụy Toàn kêu họ làm vậy hả? Mục đích chính là làm nổi bật sự nhiệt tình của nhân viên tập đoàn Nguyễn Thị của họ. Đồng thời, cũng bày tỏ sự nhiệt liệt chào đón cậu chủ nhỏ.
Sao cuối cùng lại trở thành lỗi của họ rồi?
Ngụy Toàn im lặng quay đầu nhìn sang nơi khác, vẻ mặt chột dạ khó giải thích được.
“Vậy hôm nay chú định để con theo chú làm việc hả?”
“Xử lý xong việc trước đã, sau đó dẫn con ra ngoài chơi.”
Tô Cảnh Nhạc suy nghĩ một chút rồi gật đầu, coi như đồng ý với sự sắp xếp của anh.
Một công ty lớn như vậy, dĩ nhiên ngày nào cũng có rất nhiều công việc bận rộn nên Tô Cảnh Nhạc cũng có thể hiểu được.
Cậu bé đi vào văn phòng của Nguyễn Hạo Thần, nhìn quang cảnh nơi này không khỏi nhíu mày lại.