Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 10: Chương 10: Bỏ trốn




Tô Khiết giãy dụa, cố sức đập vào tay anh, thả ra! Thả ra!

Một bàn tay còn lại nắm chặt lấy tóc cô, dùng sức giật người về phía sau. Tô Khiết cảm giác da đầu mình đau đến tê dại, nước mắt liên tục rơi xuống lã chã.

“Sao thế, mợ Nguyễn còn định mang theo đứa con hoang của mình với gian phu bỏ trốn sao? Đội lên đầu tôi cái nón xanh to như thế, tôi có phải nên đối xử thật tốt với cô không?”

Tô Khiết càng liên tục giãy dụa: “Tôi không hề phản bội anh, tôi cũng không có gian phu gì cả. Con là của anh, xin anh hãy tin tôi!”

“Kết quả giám định quan hệ đã có rồi, đứa bé trong bụng cô vốn không phải là con tôi. Bây giờ phải lập tức đi phá ngay!”

Không ít người đều dồn dập dừng chân nhìn cảnh tượng này. Từ đầu có không ít người đều cảm thấy Tô Khiết rất đáng thương, nhưng khi nghe thấy cô đội nón xanh cho chồng mình thì vẻ mặt lập tức thay đổi.

Vẻ mặt chán ghét không hề che giấu chút nào, còn liên tục chỉ trỏ Tô Khiết, dáng vẻ như thể chỉ hận không thể cách cô thật xa.

“Người phụ nữ này đúng là chả ra sao, có một anh chồng đẹp trai như thế mà còn chơi trò ngoại tình, còn khiến bụng mình to ra, đúng là mất mặt!”

Nghe như thế, Nguyễn Hạo Thần bùng nổ cơn giận từ trước đến nay chưa từng có: “Cút!”

Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của anh, đám người lập tức giải tán. Thân phận của người đàn ông này không đơn giản, không nên chọc tức anh!

“Van xin anh, đừng gây thương tổn cho con tôi mà…”

“Đưa cô ta đến phòng phẫu thuật!”

“Vâng!”

Bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn thân cho Tô Khiết với tốc độ nhanh nhất, việc sinh non đối với cơ thể người mẹ là rất quan trọng. Sau khi kiểm tra các chỉ số xong, bác sĩ cũng không đề nghị lập tức tiến hành giải phẫu sinh non ngay.

“Cậu Nguyễn, sức khỏe của cô Tô hiện giờ rất yếu, bị suy dinh dưỡng, hơn nữa huyết áp còn thấp. Tình trạng bây giờ của cơ thể cô ấy không thích hợp để tiến hành phẫu thuật.”

Nguyễn Hạo Thần liếc mắt nhìn ông ta, khiến lông tơ trên người bác sĩ đều dựng cả lên.

“Cậu Nguyễn, tôi đi sắp xếp đây, trong quá trình phẫu thuật rất có thể sẽ dẫn đến tình trạng mất máu…”

Nghe thấy có thể sẽ gây mất máu, chân mày Nguyễn Hạo Thần cau lại, tình trạng xuất huyết có thể sẽ gây sốc, cũng có thể sẽ dẫn đến…

Nhưng chẳng lẽ phải để đứa con hoang kia ở trong bụng cô hấp thu dinh dưỡng hay sao?

“Sắp xếp cho cô ta một phòng bệnh, kiểm tra tình trạng sức khỏe định kỳ cho cô ta. Khi nào có thể thì lập tức tiến hành phẫu thuật sinh non!”

Bác sĩ vội vàng gật đầu. Ông ta rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì mà bị phái đến hầu hạ vị này thế chứ, vừa phải tính toán cho tình hình của bệnh nhân vừa phải thời thời khắc khắc chú ý đầu trên cổ mình.

Trong phòng bệnh, Tô Khiết nhìn cảnh sắc bên ngoài đến thất thần. Lúc này cô chỉ muốn ra bên ngoài đó một chút, nhưng hai người vệ sĩ đứng ở cửa lại bảo vệ ở cửa ra vào chặt chẽ.

Cô cúi đầu nhìn xuống bàn tay tái nhợt đến mức gần như trong suốt của mình. Hóa ra cơ thể cô đã không ổn đến mức như thế, tụt huyết áp thì thôi đi, đến cả dinh dưỡng cũng không đủ.

Nguyễn Hạo Thần sầm mặt bước vào, nhìn thấy cô chăm chú nhìn xuống tay mình, cũng không biết cô đang suy nghĩ những gì, không phải còn muốn bỏ trốn đấy chứ? Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu anh, Nguyễn Hạo Thần liền không khách sáo mà thốt lên:

“Gian phu của cô không đến cứu cô, có phải thấy rất thất vọng hay không?”

Nghe thấy giọng nói của anh, Tô Khiết hoàn hồn, nhìn chòng chọc vào anh mà không lên tiếng. Có điều, dù cô có lên tiếng cũng không nói ra thành lời được.

Cổ họng của cô, bởi vì cứu anh mà rơi vào kết quả như thế…

Điện thoại của cô đã mất, không thể liên lạc được với bất kỳ ai. Ngoại trừ Tôn Tử Phàm ra cô cũng không còn bạn bè nào khác để liên hệ.

Nguyễn Hạo Thần đi đến trước mặt cô, đưa tay nắm lấy cằm cô: “Ngoan ngoãn phá bỏ đứa bé này đi, chúng ta sẽ trở lại giống như trước đây. Cô cũng đừng đi tìm tên đàn ông Tôn Tử Phàm kia nữa. Có hiểu những gì tôi nói không?”

Tô Khiết hất tay anh ra, mắt phượng nhìn chằm chằm vào anh, tay bắt đầu vùng vẫy.

“Không phải anh muốn ở bên Lâm Tiêu ư? Tại sao không chịu ly hôn với tôi đi?”

“Ly hôn? Trước khi tôi điều tra rõ ràng chân tướng sự thật chuyện hỏa hoạn năm xưa thì cô đừng mơ có thể ly hôn!”

Nguyễn Hạo Thần chuyển hướng cuộc đối thoại giữa hai người, ánh mắt nhìn chằm chặp vào cô cũng dần trở nên tĩnh mịch lạnh lẽo.

“Nếu ly hôn, cô bỏ trốn, lỡ như thủ phạm của trận hỏa hoạn năm đó là cô thì làm sao đây?”

“Không phải tôi!” Tô Khiết lắc đầu phủ nhận.

“Không phải cô? Thế chẳng lẽ là Tiêu Tiêu hay sao?”

Lần này, Tô Khiết trầm mặc, cô không có bất kỳ hành động nào khác.

Một giây sau, bàn tay anh bóp lấy cổ cô, chỉ cần hơi dùng lực là có thể bẻ gãy cần cổ tinh tế như thiên nga của cô.

“Tôi cảnh cáo cô, cô không có tư cách hoài nghi bất kỳ ai. Càng không có tư cách nghi ngờ Tiêu Tiêu, cô cho rằng mình là ai? Chẳng qua chỉ là một ả câm mà thôi, là một phụ nữ ti tiện ai cũng có thể lấy làm chồng!”

“Hức…”

Cô chôn mặt trong hai tay của mình, tùy tiện để nước mắt chảy ra. Âm thanh nghẹn ngào mà cô phát ra càng trở nên khàn khàn khó nghe, nhưng ai nghe thấy lại cảm thấy đau lòng thay.

“Ây chà, cô Tô đúng là rất tao nhã tốt đẹp nhỉ, còn rảnh rỗi để ngắm cảnh nữa. Sức khỏe của cô không phải rất yếu hay sao, sao không yếu đến mức để cô chết mòn luôn đi!”

“Tôi càng hi vọng cô và đứa con hoang này có thể chết ngay trên bàn mổ, mãi mãi không xuất hiện lần nữa trước mặt tôi!”

Tô Khiết kinh ngạc nhìn cô ta. Gương mặt dữ tợn ác độc này mới là bộ mặt thật của Lâm Tiêu. Ở trước mặt Nguyễn Hạo Thần thì cô ta dịu dàng động lòng người, lương thiện đáng yêu đến cỡ nào.

Cô bước nhanh đến trước mặt cô ta, cố giữ chặt tay chân cô ta: “Kết quả xét nghiệm có phải là cô động tay động chân gì không!”

Lâm Tiêu nở nụ cười gian xảo, dang tay nhún vai, nói: “Là tôi làm thì sao? Cô có thể làm gì được tôi chứ? Tô Khiết, cô cho rằng cô là ai hả!”

“Bốp!”

Trên gương mặt nhỏ nhắn của Tô Khiết bộc lộ sự phẫn nộ, vung tay đánh tới.

Mà Nguyễn Hạo Thần vừa đi vào vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt càng sầm xuống, ánh mắt rét lạnh nhìn vào Tô Khiết.

“Cô Tô, tại sao cô lại muốn đánh tôi. Tôi chỉ là có lòng tới thăm cô thôi mà, có phải cô trách tôi thích Hạo Thần không, tôi…”

Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng bước vào, ôm Lâm Tiêu vào lòng bảo vệ, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô ta hằn rõ dấu bàn tay.

Vẻ mặt anh càng trở nên âm trầm, ánh mắt đen tối tàn độc.

“Bốp!”

Anh trở tay tặng cho Tô Khiết một bạt tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo sưng phồng lên, khóe miệng còn rỉ ra vết máu.

Còn chưa kịp đợi Tô Khiết giải thích gì, đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh đã kề sát bên tai cô.

“Tốt nhất cô nhớ kỹ thân phận của mình cho tôi, trước mặt tôi, cô chẳng là cái thá gì hết. So với đám phụ nữ đứng rao bán chính mình trên đường cái còn khiến người ta thấy buồn nôn, bẩn thỉu hơn!”

Lâm Tiêu rúc vào ngực anh, nở nụ cười đắc ý nhìn Tô Khiết.

Cô ta lập tức đổi sang dáng vẻ tội nghiệp, nói: “Thần, anh đừng nói như thế. Cô Tô tốt xấu gì cũng là vợ trên danh nghĩa của anh…”

“Vợ? Cô ta cũng xứng ư!”1

Tô Khiết thất thần nhìn theo bóng lưng rời đi của anh. Vừa rồi, trong ánh mắt anh xuất hiện sự dịu dàng mà trước giờ cô chưa từng thấy.

Tối đến, Tô Khiết chán nản mở TV ra. Khi nhìn thấy tin tức trên TV, sự đau đớn từ đáy lòng cô dâng lên, lan ra khắp toàn thân.

Cô bạn gái mối tình đầu của Nguyễn Hạo Thần Tập đoàn Nguyễn thị đã tỉnh lại, vung đường khoe ân ái ở tiệc tối!

Trên màn ảnh, trong đại sảnh khách sạn tổ chức tiệc tối, những quái vật trên chốn thương trường tụ họp. Xuyên qua đám đông hoa lệ, Lâm Tiêu ôm hờ cánh tay Nguyễn Hạo Thần, nở nụ cười tiêu chuẩn.

Tiệc rượu kết thúc, Nguyễn Hạo Thần đưa cô ta trở về chung cư. Lâm Tiêu nhón chân hôn lên đôi môi mỏng gợi cảm của anh, hai người ôm hôn cuồng nhiệt, dần dần đi đến, ngã xuống trên giường.

Lâm Tiêu thở hổn hển, trên gương mặt nhỏ nhắn là vẻ thẹn thùng. Cô ta đã chờ đợi giờ phút này rất lâu rồi, cô ta muốn anh trở thành người đàn ông chân chính của cô ta!

Cởi bỏ quần áo trên người mình xuống, Lâm Tiêu khẽ cắn đôi môi đỏ của mình: “Thần, anh có thể nhẹ một chút không?”

Nghe thấy lời này, cơ thể Nguyễn Hạo Thần chợt khựng lại, lập tức tỉnh táo. Trong đầu anh ta hiện lên gương mặt nhỏ đáng thương của Tô Khiết. Chẳng biết tại sao trong nháy mắt anh ta hết sạch hứng thú.

Anh kéo lấy tấm chăn mỏng đắp lên người cô ta, hôn khẽ lên mặt: “Xin lỗi, em vừa tỉnh lại chưa bao lâu, không thích hợp làm chuyện này. Anh suýt chút làm tổn thương em rồi.”

Lâm Tiêu vội vàng lắc đầu, kéo lấy cánh tay anh: “Thần, em không sao…”

“Được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt trước đi. Anh còn có chuyện phải đi trước.”

Anh cầm lấy quần áo của mình, không chút do dự rời đi.

Bàn tay Lâm Tiêu siết chặt tấm chăn mỏng đắp trên người mình, vẻ mặt dần trở nên vặn vẹo tàn nhẫn. Anh ấy rõ ràng đã động tình, tại sao còn chọn dứt khoát từ bỏ rời đi?

Nguyễn Hạo Thần, chẳng lẽ anh yêu con ả Tô Khiết câm kia à?1

Không, cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện như thế xảy ra!

Sau khi Nguyễn Hạo Thần rời đi liền lập tức chạy đến Khuynh Thành 1998. Đây là một quán bar, mỗi ngày làm ăn rất khấm khá. Vừa bước vào nơi này cảm giác như thiên đường ở nhân gian, cũng giống như địa ngục ở trần gian.

Tiếng nhạc heavy metal đinh tai nhức óc, nam nữ trên sàn nhảy điên cuồng, cô gái trên sân khấu liên tục vặn vẹo cơ thể mềm mại của mình, liên tục múa may theo tiếng nhạc.

Nguyễn Hạo Thần tiến vào thang máy lên thẳng lầu năm. Mọi người đều biết lầu năm này, dù là khách VIP cũng chưa chắc được lên.

Khi quản lý nghe nói Nguyễn Hạo Thần đến liền lập tức vọt lên lầu năm.

Trong phòng bao V999, quản lý vuốt mồ hôi lạnh trên trán, sao hôm nay tự dưng vị đại gia này lại đến không biết? Không phải đang vui vẻ với cô bạn gái tình đầu mới tỉnh dậy hay sao?

“Lấy loại rượu như thường lệ.”

“Vâng!”

Sau khi quản lý rời đi, Nguyễn Hạo Thần lấy điện thoại ra gọi đến một dãy số: “Cho cậu năm phút xuất hiện trước mặt tôi, nếu không đừng hòng rớ tới mảnh đất ven biển kia.”

Tiện tay ném điện thoại sang bên cạnh, tay nắm lấy cà vạt giật ra.

Không lâu sau đó một bóng người vội vã xông vào, anh ta thở hồng hộc trợn mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần.

Anh ta và Nguyễn Hạo Thần khác nhau, khí chất mà anh ta đem đến cho người khác là kiểu vừa chính trực vừa gian xảo. Đôi mắt đa tình đào hoa mang theo ý cười. Chiếc áo sơ mi họa tiết trên người anh ta không đem đến vẻ ẻo lả mà khiến anh ta càng có hơi thở nam tính gợi cảm.

Anh ta bước đến ngồi xuống cạnh anh, cánh dài tay vươn tới định ôm lấy bả vai Nguyễn Hạo Thần nhưng lập tức bị cản lại.

“Anh đừng có dùng ánh mắt giết người kia mà nhìn tôi, người ta cũng biết sợ đấy nhá!”

Chu Ngọc liếc mắt nhìn anh, trông còn quyến rũ hơn so với phụ nữ gấp mấy lần.

Nguyễn Hạo Thần không nói gì, tự rót cho mình một ly rượu, một hơi nốc cạn.

Đây chính là rượu Remy Martin XO, vô cùng mạnh.

“Thần, không phải là anh gặp vấn đề về chuyện tình cảm đấy chứ? Với lại không phải Tiêu Tiêu tỉnh lại rồi hay sao? Không vui à?”

Ánh mắt sắc lạnh của Nguyễn Hạo Thần nhìn sang, trong lòng càng thêm bực bội. Còn về việc tại sao bực bội, chính anh cũng không biết.

Chu Ngọc im lặng trợn mắt, tìm đến anh ta chắc chắn không phải chỉ để uống rượu giải sầu. Với kinh nghiệm ngắt hoa bắt bướm đầy mình của anh ta, chắc chắn anh chàng này gặp vấn đề tình cảm!

Chắc không phải là vì cô Tô đấy chứ?

“Thần, khi nào anh mới ly hôn với cô Tô vậy?”

Nghe thế, sắc mặt Nguyễn Hạo Thần lập tức sầm xuống, đôi đồng tử màu đen dần trở nên u ám, hơi thở nguy hiểm trong nháy mắt lan ra xung quanh, trên người lập tức trở nên lạnh lẽo vô hạn.

Anh không nói một lời, đứng dậy rời đi.

Chu Ngọc ngơ ngác nhìn theo bóng lưng u ám của anh, chuyện quỷ quái gì thế này?

Gọi anh ta đến uống rượu, mới uống có một ly xong đứng dậy rời đi. Có phải đầu óc anh chịu phải chấn thương gì không vậy?

Trong bệnh viện vô cùng yên tĩnh, Tô Khiết dù đã chìm vào giấc ngủ nhưng không được an ổn, đôi mày thanh tú vẫn thít chặt lấy nhau.

Nguyễn Hạo Thần trầm mặt đi vào, hừ lạnh thành tiếng, cô ta ngủ cũng ngon lành đấy chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.