Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 142: Chương 142: Cảnh ghen tuông quy mô lớn




“Đương nhiên sẽ không nóng rồi, chúng ta chỉ cần gọi thanh đạm một chút là được. Cộng thêm trà lạnh thì không phải được rồi sao?”

“Có người không thích hợp ăn lẩu, vừa ăn sẽ nóng trong người, trên mặt bắt đầu nổi mụn.”

Nguyễn Hạo Thần nãy giờ vẫn im lặng đột ngột lên tiếng, giọng điệu đầy lạnh lùng.

Ánh mắt anh thản nhiên nhìn lên người Tô Thanh Anh, trong lòng cô giật thót bởi lửa giận trong đáy mắt kia. Ánh mắt này không khỏi cũng đáng sợ quá đi. Lẽ nào Lâm Tiêu cắm sừng anh nên anh mới như vậy ư?

Tuy nhiên, Tô Thanh Anh cũng chợt nhớ ra một chuyện. Mấy năm nay, cô ở Mỹ cũng chưa từng ăn qua mấy món như lẩu, lúc trước cô…

Đôi môi đỏ mím chặt, cô là người không thích ăn lẩu, vừa ăn lẩu thì sẽ nóng trong người. Không biết có phải vì vấn đề hạt nêm lẩu hay không? Sau khi cô ăn vào thì trên mặt rất dễ nổi những mụn nhỏ đo đỏ, còn khá đau nữa.

Lúc trước đi ăn chung với Tôn Tử Phàm, khi ấy còn để rất nhiều bột ớt, nhưng ngày hôm sau thức dậy thì thấy trên mặt nổi đầy những mụn nhỏ màu đỏ. Ba mẹ cô còn sốt ruột đưa cô tới bệnh viện, sau đó bác sĩ nói là nóng trong người mà thôi.

Về sau, cô hoàn toàn không ăn nữa, sau khi kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, trải qua năm đầu tiên chính là ăn lẩu trong nhà, Nhưng khẩu vị cho dù có nhạt, sau khi ăn xong trên mặt vẫn nổi mụn đỏ li ti.

Cô vẫn nhớ rõ ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần nhìn mình lúc đó, khỏi phải nói anh chán ghét nhường nào!

Từ đó về sau, cô thật sự không còn chạm vào lẩu nữa.

Tần Lâm không biết tại sao, chỉ cảm thấy bầu không khí lúc này bỗng trở nên áp lực một cách khó hiểu. Cũng không biết có phải vì có Nguyễn Hạo Thần hay không?

“Vậy được rồi, chúng ta đi ăn lẩu đi. Vừa hay, tôi cũng đã lâu chưa từng ăn, nhưng Tổng giám đốc Nguyễn chắc không đi chung với chúng tôi đâu nhỉ?”

“Đi chung với hai người, đúng lúc tôi cũng đã nhiều năm rồi chưa ăn lẩu, muốn nếm thử mùi vị.”

Tần Lâm nghe xong, lại nở nụ cười dịu dàng.

“Lẩu là bữa ăn rất bình thường, mùa đông Tổng giám đốc Nguyễn cũng không nếm thử hả?”

Ăn lẩu vào mùa đông chắc chắn làm ấm người là tuyệt nhất. Hơn nữa, lúc đón năm mới trong nhà thì thường ăn lẩu. Vậy mà Tổng giám đốc Nguyễn lại nói là nhiều năm chưa ăn.

“Mùa đông của nhiều năm trước từng ăn một lần, nhưng có người sau khi ăn lẩu thì ngày hôm sau nổi mụn đỏ đầy mặt, cho nên từ đó về sau tôi không ăn nữa.”

Tô Thanh Anh nhìn anh, nét mặt gần như có vẻ ngầm chịu đựng, nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt dời khỏi người anh nhìn sang chỗ khác.

Lúc đó, sự chán ghét trong mắt Nguyễn Hạo Thần rõ ràng như thế, sao có thể…

Đáy mắt của Tô Thanh Anh nhanh chóng lóe lên một tia sáng khó thấy.

Lúc đó, dì thấy mặt cô nổi đầy mụn rất nghiêm trọng, còn cố tình ra ngoài mua thuốc cho cô. Dì trở về rất nhanh, lúc đó cô còn thấy là lạ.

Thuốc đó vốn không rẻ, khi đó cô muốn trả tiền cho dì thì dì lại từ chối rồi bỏ đi. Cô cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ kỹ lại…

Một số chi tiết lộ ra, cho nên thuốc đó là Nguyễn Hạo Thần mua, nhưng lại kêu dì đưa cho cô.

Tay cầm túi lặng lẽ siết chặt, trên mặt cô lại tỏ ra không quan tâm.

“Hoá ra là vậy à? Vậy vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Nguyễn chắc chắn sẽ rất hạnh phúc đấy.”

Tô Thanh Anh bỗng nhiên cười, còn xen lẫn vài phần mỉa mai.

“Đúng vậy. Vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Nguyễn chắc là rất hạnh phúc. Có thể anh không biết Tổng giám đốc Nguyễn và vợ chưa cưới của mình đã yêu nhau mười năm dài đằng đẵng đó. Thậm chí, anh ta kết hôn rồi vẫn chọn ở bên mối tình đầu của mình đấy.

Dáng vẻ đó khiến tôi nhìn mà ngưỡng mộ, ngưỡng mộ chết đi được.”

Chậc!

Tần Lâm cứ cảm thấy lời nói này có vẻ là lạ, anh ta cũng hiểu đại khái chuyện của Nguyễn Hạo Thần. Lúc trước anh và cô bạn gái tình đầu kia thường xuất hiện trước ống kính.

Nhưng người vợ kia của anh cũng từng là cô cả của Tập đoàn Tô Thị chưa ai từng gặp.

Hình như Tô Thanh Anh còn biết… Tô?

Dường như Tần Lâm đã liên tưởng ra chuyện gì đó, lẽ nào Tô Thanh Anh… Không đúng, cô chiêu nhà họ Tô kia là Tô Khiết, không phải tên Tô Thanh Anh.

Nhưng trực giác nói cho anh ta biết, giữa Tô Thanh Anh và Nguyễn Hạo Thần chắc chắn có gì đó.

“Tại sao phải ngưỡng mộ? Bản thân gặp phải mới là niềm vui thật sự, tôi muốn hỏi cô Tô một vấn đề…”

“Khoan đã, gọi tôi là cô Tô khó tránh cũng quá xa lạ, chi bằng gọi tôi là Thanh Anh đi. Tôi rất vui khi quen biết người bạn như anh.”

Tần Lâm cũng không phản đối, anh ta cũng có ấn tượng không tồi dành cho Tô Thanh Anh.

“Anh có chuyện gì muốn hỏi tôi vậy?”

“Hiện tại cô có bạn trai chưa?”

Nghe anh ta hỏi câu này, bầu không khí chợt ngưng trệ, ngay cả hơi thở của Nguyễn Hạo Thần cũng thấp hơn một chút, rốt cuộc Tần Lâm hỏi câu này là có ý gì đây?

Lý Hoàn ngồi ở phía trước cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn lại. Rốt cuộc, ảnh đế đại nhân nhà họ hỏi câu này là có ý gì đây?

Hỏi câu thế này chẳng phải có nghĩa là bên nam có hứng thú đối với bên nữ, hơn nữa còn có ý kết giao bạn bè sâu hơn.

“Bây giờ tạm thời tôi chưa có bạn trai…”

“Cô ấy không có bạn trai, không có nghĩa là không có chồng, dù gì giấy chứng nhận kết hôn còn cất trong tủ đấy.”

Tô Thanh Anh còn chưa nói xong thì đã bị Nguyễn Hạo Thần cắt ngang. Mọi người không khỏi liếc nhìn trước giọng điệu kỳ quái của anh.

Câu nói này nghe sao chua loét vậy?

Thùng dấm lớn của nhà ai bị Tư Mã dùng đá nện rồi à?

“Lời nói này của anh Nguyễn là có ý gì? Thanh Anh đã kết hôn rồi ư? Trông có vẻ không giống chút nào.”

Nguyễn Hạo Thần nhìn sang gương mặt nhỏ trong sáng vô tư của Tô Thanh Anh. Trong lòng rất bức bối, chẳng lẽ cô không có cảm giác chột dạ chút nào sao?

“Tổng giám đốc Nguyễn, đừng nói là anh không có kiến thức pháp luật đấy nhé. Người kết hôn ly thân hơn hai năm còn có thể đơn phương khởi kiện ly hôn, huống hồ là người đã ly thân năm năm.

Hơn nữa, Tổng giám đốc Nguyễn ngoại tình, nên cuộc hôn nhân này nên ly hôn từ lâu. Cho nên sao lại không tính là độc thân chứ? Tôi phát hiện Tổng giám đốc Nguyễn đúng là ngày càng thích nói đùa.”

“Tôi không nói đùa. Có phải tôi đập giấy đăng ký kết hôn vào mặt em thì mới chịu thừa nhận sự thật này không?”

Mọi người: “…”

Họ nghe thấy cái gì vậy?

Hình như là tin lớn của Nguyễn Hạo Thần, như vậy thân phận của cô Tô này lại không nói mà lộ à?

Tần Lâm coi như đã hiểu được tình huống là gì, chẳng trách cứ cảm thấy hành vi của Nguyễn Hạo Thần là lạ.

Ánh mắt của anh ta nhìn Tô Thanh Anh cũng trở nên kỳ lạ. Trong đây chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì đó, tất nhiên không hề đơn giản. Nếu không sao Tô Khiết lại đổi tên thành Tô Thanh Anh.

Bây giờ, Lý Hoàn cũng đã hiểu rõ mối quan hệ giữa Tô Thanh Anh và Nguyễn Hạo Thần, lẳng lặng đồng cảm với ảnh đế đại nhân nhà họ ba giây. Thật không dễ gì mới rung động, kết quả người ta đã có chủ, chắc anh ta tuyệt vọng lắm?

“Nguyễn Hạo Thần, nếu anh thích như vậy, ngày mai tôi lập tức khiếu nại ly hôn. Nguyên nhân là anh ngoại tình, ly thân năm năm… Cho dù anh không muốn đồng ý thì cũng phải đồng ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.