Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn điều tra vụ phóng hoả nhà họ Nguyễn, Ngụy Toàn nói như vậy, xem ra đã có manh mối gì rồi.
Tô Thanh Anh khẽ nhướng mày: “Có phải ban đầu nhà họ Nguyễn mấy anh đã đắc tội với ai rồi không?”
Nguyễn Hạo Thần quay đầu nhìn cô, sau đó chậm rãi lắc đầu.
“Ừm, vất vả rồi.”
Sau khi Ngụy Toàn rời đi, hai ngươi cũng không ai lên tiếng trước. Cứ thế khiến bầu không khí tiếp tục trở nên im ắng.
Tô Thanh Anh có chuyện riêng cần nghĩ, trong lòng Nguyễn Hạo Thần cũng vô cùng rối bời. Tất cả cảm xúc phức tạp bỗng chốc trào dâng trong lòng, bây giờ anh đã không biết mình nên làm thế nào.
Những chuyện Lâm Tiêu gây ra, anh tuyệt đối không thể tha thứ cho cô ta nữa. Lúc trước cãi nhau vụn vặt cũng chẳng sao, nhưng bây giờ…
Tất cả mọi chuyện cô ta gây ra đều không cách nào khiến người ta tha thứ.
Điện thoại của Tô Thanh Anh reo lên, là Tô Cảnh Nhạc gọi đến.
“Alo, Tiểu Bảo.”
“Mẹ, khi nào thì mẹ về? Con và daddy Tử Phàm sắp đói chết rồi. Đến giờ con chưa ăn tối, mẹ chẳng nói ăn ngoài không tốt cho sức khỏe à?”
Tô Thanh Anh: “…”
Rốt cuộc cô nên nói gì mới tốt đây?
Cô nói ăn ngoài thì không tốt cho sức khoẻ thì thật sự không ăn được, sau đó để bụng đói cho tới bây giờ là sự lựa chọn sáng suốt ư?
“Được, mẹ biết rồi. Bây giờ mẹ về, sau đó dẫn hai người ra ngoài ăn. Cả hai đói như vậy, nếu mẹ nấu cơm thì sẽ hai người sẽ đói lả mất thôi.”
“Vâng, mẹ, mẹ đang ở bên cạnh người đàn ông họ Nguyễn kia hả?”
Người đàn ông họ Nguyễn…
Lúc nghe tới câu này, tâm trạng của Nguyễn Hạo Thần vô cùng khó chịu. Tại sao tên nhóc thối này gọi daddy Tử Phàm, còn gọi anh là người đàn ông họ Nguyễn kia? Sự chênh lệch giữa hai người không khỏi cũng quá lớn rồi.
Rõ ràng anh mới là bố ruột của cậu bé, kết quả gọi tình địch của anh là bố, còn gọi mình là người đàn ông họ Nguyễn kia!
Câu nói này cũng khiến người ta thấy tức rồi.
“Đúng, bây giờ bọn mẹ đang ở bệnh viện.”
“Hả? Mẹ, mẹ bị sao vậy? Sao lại ở bệnh viện? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Có phải bị bệnh rồi? Daddy Tử Phàm, daddy đừng giành điện thoại của con!”
Chẳng mấy chốc trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tôn Tử Phàm.
“Thanh Anh, cơ thể em không sao chứ? Có nghiêm trọng không?”
Khóe miệng Tô Thanh Anh khẽ giật vài cái, hai người này căng thẳng quá rồi đấy. Lẽ nào mỗi lần cô vào viện thì đều vì bị ốm hay sao?
Vậy thể chất của cô cũng yếu quá rồi!
“Hai người yên tâm đi, sức khoẻ của em vốn không có chuyện gì hết. Do xảy ra một vài tai nạn xe, nhưng người bị thương không phải em. Đợi em về rồi giải thích chi tiết cho hai người nghe.”
“Vậy cũng được, trên đường về nhớ chú ý an toàn.”
Sau khi cúp máy, Tô Thanh Anh quay đầu định nói gì đó thì đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Hạo Thần.
Cô chẳng qua chỉ nghe máy thôi mà, vẻ mặt của anh có cần phải lạnh lùng như thế không?
Làm như mình gây ra tội ác tày trời gì vậy không bằng. Truyện Mỹ Thực
“Vẻ mặt của anh như vậy là sao hả?”
“Em đừng nói với anh rằng Tôn Tử Phàm và em đang sống thử nhé?”
“Sống thử cái gì, buổi tối anh ấy sẽ về. Sáng nay tôi nhờ anh ấy tới trông Tiểu Bảo, một mình thằng bé ở nhà nên tôi không yên tâm.
Khả Như phải đi làm, hôm nay Hướng Tây Thần bận việc khác, tôi đành nhờ Tôn Tử Phàm qua giúp coi sóc thằng bé. Dù sao anh ấy cũng rảnh rỗi không có việc làm.”
Vậy mà Nguyễn Hạo Thần không biết làm sao phản bác lại lý do này.
Lẽ nào cô thật sự tin tưởng Tôn Tử Phàm như vậy ư?
Ngay cả chuyện trông con quan trọng như thế cũng yên tâm mà giao cho anh ta.
Vẻ mặt anh càng mất tự nhiên.
“Em không có thời gian thì hoàn toàn có thể giao con cho anh, anh sẽ chăm sóc thằng bé rất tốt.”
Tô Thanh Anh: “…”
Đưa đứa nhỏ cho anh trông?
Trò đùa thiên hà vũ trụ gì vậy?
Người đàn ông như Nguyễn Hạo Thần chỉ thích hợp với việc văn phòng, còn cơ bản không thích hợp với chuyện trông trẻ.
Hơn nữa, bản thân cô cũng hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được dáng vẻ trông trẻ của anh ra sao, chắc buồn cười lắm.
“Hy vọng anh có thể trông coi cẩn thận.”
“Chỉ cần em chịu giao con cho anh, anh nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Tô Thanh Anh nhìn anh chằm chằm một lúc, cuối cùng gật đầu.
“Ngày mai là chủ nhật, tập đoàn DN có rất nhiều việc phải làm. Từ thứ hai tới thứ sáu, Tiểu Bảo sẽ đi nhà trẻ, cho nên tôi sẽ thử giao thằng bé cho anh vào ngày mai, hy vọng anh có thể chăm sóc nó thật tốt.
Nhưng đột nhiên tôi nghĩ tới một vấn đề, anh chăm con thì không cần phải tới bệnh viện trông Lâm Tiêu à?”
Hơn nữa, đợi ngày mai Lâm Tiêu tỉnh lại, cô cũng sẽ qua đây một chuyến, có vài lời cô còn chưa nói xong.
“Anh sẽ nhờ y tá chăm sóc cho cô ấy, anh không thể nào tự mình chăm sóc cô ấy. Nếu tự cô ấy gây ra thì cần phải gánh chịu hậu quả. Chuyện này không ai giúp được cô ấy cả.”
Tô Thanh Anh đã hiểu, bây giờ Nguyễn Hạo Thần đã chán ghét Lâm Tiêu thêm một phần, đúng là rất thú vị.
Cô thấy ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần dần trở nên sâu hơn, nên cũng không nói gì thêm nữa.
Tô Thanh Anh đứng dậy rời khỏi.
“Đi đường cẩn thận.”
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên phía sau lưng.
Cô giơ tay tạo ký hiệu Ok.
Bây giờ tại sao cô đồng ý để anh trông con mình một ngày? Cô rút kinh nghiệm của năm năm trước, luôn cho rằng Nguyễn Hạo Thần sẽ làm tổn thương đứa nhỏ.
Nhưng hôm nay nghe được những lời bác sĩ nói như vậy, cô mới biết mình luôn hiểu lầm anh, coi như đây là một kiểu bù đắp cho anh vậy.
Huống hồ, anh là bố ruột của Tiểu Bảo, coi như dành thời gian để họ ở bên nhau một ngày cũng chẳng có gì là không được.
Từ trước đến nay, Tiểu Bảo luôn rất thông minh, cậu bé sẽ không để mình bị ức hiếp, nhất là lúc đối mặt với Nguyễn Hạo Thần. Sự cảnh giác của cậu bé vô cùng lớn.
Nói cách khác, Nguyễn Hạo Thần có thể mang lại cảm giác và cảm nhận khác dành cho Tiểu Bảo.
Hai người bọn họ ràng buộc về huyết thống, đôi khi ở chung với nhau thì quan hệ của hai người sẽ nhanh chóng hòa hợp.
Nguyễn Hạo Thần trở về phòng bệnh, ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm Lâm Tiêu đang ngủ say.
Anh cũng không ngờ cô gái hiền lành dịu dàng lại trở nên như vậy. Ban đầu Nguyễn Hạo Thần gặp Lâm Tiêu, cô ta thật sự là một cô gái rất hiền lành, hơn nữa cũng rất dịu dàng.
Nhưng thời gian trôi qua, rất nhiều chuyện đã lặng lẽ thay đổi, trở thành cảnh còn người mất từ lâu.
Không phải người thay đổi, mà là lòng người biến chất.
Anh cũng đã khác, trái tim anh đã thay đổi khi kết hôn với Tô Khiết.
Tô Khiết từng là một cô gái hiền lành, nhưng cô thuộc kiểu người kiêu ngạo, cô thật sự thẳng thắn và ngây thơ.
Chớp mắt đã trôi qua tám năm, tất cả mọi người đều đã thay đổi rất nhiều.
Mà lúc này anh muốn biết, rốt cuộc Lâm Tiêu còn làm bao nhiêu chuyện xấu sau lưng anh nữa, lại gây ra một số chuyện làm tổn thương Tô Khiết.
Nguyễn Hạo Thần nghĩ tới mấy chuyện mà Lâm Tiêu làm, vẻ mặt không nhịn được nảy sinh sự thay đổi.