Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 312: Chương 312: Chết chóc




Lấy điện thoại di động ra gọi cho Nguyễn Hạo Thần. Cô biết thế lực của Nguyễn rất mạnh. Có lẽ ngay lúc này, anh là người duy nhất có cách.

Nguyễn Hạo Thần đang trong cuộc họp, thấy cuộc gọi đến từ cô đã bắt máy luôn không hề do dự. Cac sếp lớn và cổ đông trong công ty không dám ho he thở mạnh.

Vừa rồi, họ đã bị khí thế của Nguyễn Hạo Thần làm cho sợ khiếp vía. Nhờ có tiếng chuông điện thoại này vang lên, họ mới dám thư giãn.

“Ừ, anh đây.”

Sau khi nghe cô nói xong, Nguyễn Hạo Thần càng cau mày sâu hơn. Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao Tôn Tử Phàm lại đột nhiên sang Morgantine?

Nhưng nghe Triều Dã báo cáo thì Hắc Long Đường đã cướp đồ của Thanh Môn, nên Tôn Tử Phàm đi giải quyết cũng không phải chuyện lạ.

Tuy nhiên, máy bay phát nổ đột ngột thì quái lạ thật. Nghe nói là vừa cất cánh chưa bao lâu đã nổ tung, và Tôn Tử Phàm cũng có mặt trên đó.

Tô Thanh Anh lo lắng cho Tôn Tử Phàm nên buộc phải nhờ anh giúp đỡ, đáng lẽ trái tim anh phải thấy vui mừng mới đúng. Vì cuối cùng cô đã có thể đem lòng yêu người đàn ông khác. Thế nhưng tim anh cứ nhói đau mãi. Đây là người phụ nữ anh yêu cơ mà.

Tiếc thay, anh không biết được sức khỏe của mình có thể cầm cự được bao lâu. Nếu không, sao anh có thể ép cô đến gần Tôn Tử Phàm suốt được.

“Chuyện này em không cần lo lắng quá. Anh sẽ cử người tới đó tìm. Cũng đừng đặt quá nhiều kỳ vọng. Không thì đến lúc đó, tâm trạng sẽ trồi sụt rất lớn…” Nguyễn Hạo Thần do dự giây lát, rốt cuộc vẫn hỏi: “Có phải em đã yêu anh ta không?”

Nghe Nguyễn Hạo Thần hỏi như vậy, tất cả những người đang có mặt đều bất thình lình trợn tròn mắt. Là cuộc gọi của một người phụ nữ?

Triều Dã ở bên cạnh mặt lạnh tanh, nhưng trong lòng thì cuộn sóng. Đại ca của họ làm sao thế này?

Hỏi phụ nữ câu này với thái độ yếu đuối vậy ư? Đại ca của trước đây luôn mạnh mẽ không ai sánh bằng, đã thích thì làm gì có chuyện không cưa đổ.

Anh ấy phải yêu người phụ nữ này đến nhường nào mới nhún nhường như thế?

Nghe thấy câu hỏi cuối cùng của anh, Tô Thanh Anh không khỏi lấy làm khó hiểu.

“Có phải anh cảm thấy đem lòng yêu một người rất dễ dàng không? Đối với tôi, Tôn Tử Phàm giống như một người anh. Anh ấy ở bên, bảo vệ tôi bao năm. Nói không có tình cảm là dối trá. Tình cảm tôi dành cho anh ấy là tình cảm của người thân trong gia đình, không liên quan đến tình cảm nam nữ.” Tô Thanh Anh giải thích xong, bèn kết thúc cuộc gọi.

Bây giờ, cô chỉ có thể chờ đợi, ngoài ta không còn cách nào khác.

Đêm Morgantine thẳm sâu đến vô cùng, đồng thời cũng là một đêm không ngủ, bởi một số chuyện đã rối tung lên. Khi Locks nhìn thấy những tin tức đó, anh ta gần như phát điên lên vì tức giận.

Sau khi tìm hiểu rõ nguồn cơn, chỉ nóng lòng muốn bắn chết Johan. Nếu không phải là anh ta thì mọi chuyện đã chẳng thành ra thế này.

Toàn bộ bằng chứng phạm tội của Hắc Long Đường đã được gửi cho Cục cảnh sát Morgantine. Thậm chí, ngay cả bên Interpol cũng đã nhận được những bằng chứng phạm tội này. Ngay lập tức, toàn thể Interpol đều được điều động.

Sự việc này không hề tầm thường. Đây là đảng phái lớn nhất ở Morgantine. Bao năm qua, cảnh sát không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào. Giờ đây, cả mớ chứng cứ bày trước mắt họ. Nếu không hành động ngay lúc này thì còn phải đợi đến khi nào?

“Chát!”

Locks là một gã đàn ông Âu Mỹ vạm vỡ, nhưng nhìn ông ta có lẽ đã ngoài năm mươi tuổi, trên người đậm mùi chết chóc.

Cú bạt tai của ông ta giáng thẳng vào mặt Johan. Tất cả là tại thằng vô tích sự này nên mới ra nông nỗi như vậy. Anh ta có bất bình với Thanh Môn đến mấy cũng không nên làm thế. Dù có làm cũng đâu thể làm lộ liễu như vậy được.

Thằng vô tích sự này hành động lộ liễu đã đành, lại còn để lại bằng chứng của mình.

“Tôi cứ tưởng Tôn Tử Phàm sẽ chết trong vụ tai nạn máy bay lần này. Tôi không ngờ dù hắn chết thì những bằng chứng này cũng sẽ được chuyển giao cho phía cảnh sát. Cả Interpol cũng được điều đi rồi. Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào đây, hả ông Licks?” Những người đó nhăm nhe Hắc Long Đường đã lâu. Hiện tại đã có bằng chứng, dĩ nhiên họ sẽ không dễ dàng buông tha.

Đầu Locks đau như sắp nổ tung. Hiện giờ ngoài chạy trốn ra còn có thể làm gì được nữa?

Ánh mắt ông ta đột nhiên trở nên dữ tợn, như loài rắn rết nhìn chằm chằm vào Johan. Hiển nhiên, thằng ngốc này không thể tiếp tục đi theo ông ta được nữa. Nếu không, chẳng biết được sẽ còn gây ra thêm bao nhiêu chuyện ngu ngốc.

Rút súng ra dí lên đầu anh ta.

Cất giọng nói vô cảm: “Vốn dĩ chuyện này là do mày gây ra. Đáng lẽ mày sẽ phải gánh chịu mọi lỗi lầm, nhưng mày ngu như thế thì giữ lại cũng chỉ ăn tàn phá hoại. Nên mày có thể đi gặp Thượng đế được rồi.”

Một tiếng đoàng vang lên. Trên đầu Johan xuất hiện một lỗ máu. Anh ta còn chưa kịp thay đổi nét mặt, cơ thể cứng đờ đã bổ nhào giữa vũng máu.

Locks lạnh lùng khịt mũi, xoay lưng nhanh chóng bỏ đi. Ông ta không thể ở lại nơi này được nữa. Tại thằng ngu Johan kia hết. Đừng tưởng thế lực của Thanh Môn không bằng bên này mà lầm. Cậu chủ kia của họ cũng chẳng phải người dễ bắt nạt gì cho cam.

Ấy thế mà lại cứ trêu chọc anh ta.

Nếu như ông chủ cũ mà biết con trai ông ta xảy ra chuyện ở đây, lại còn có liên quan đến Hắc Long Đường thì không biết sẽ trả thù như thế nào nữa.

Hiện tại, ông ta đành phải chạy trốn trước rồi tính sau.

Và lúc này, trong phòng tổng thống của khách sạn Quốc tế Morgantine.

Tôn Tử Phàm đang ung dung nằm trên ghế sofa. Trên bàn trà bên cạnh đặt hai chiếc máy tính xách tay, đều thuộc loại có tính năng cực kì tốt.

Một chiếc hiện mã và một số dữ liệu khó hiểu, ào ào trượt xuống, trong khi chiếc còn lại là tin tức về vụ nổ máy bay ở sân bay quốc tế.

Không phải anh ta không muốn ngăn cản, mà trong hoàn cảnh đó, anh ta hoàn toàn không có cơ hội vào ngăn cản.

Johan ra tay thật sự tàn nhẫn, nhưng cũng có quá nhiều sơ hở. Làm quá lộ liễu thì rất dễ để lộ manh mối.

Quả thực, anh ta đã lên chiếc máy bay đó, nhưng vào lúc máy bay chuẩn bị cất cánh thì anh ta đã dứt khoát đi xuống. Kết quả là chiếc máy bay kia mới cất cánh được nửa tiếng đồng hồ đã phát nổ.

Trước đó, A Minh đã nói rằng nhìn thấy người của Johan ở sân bay. Hình như nói chuyện gì đó với người phụ trách ở đây. Sau đó, người phụ trách đã cho mấy người đó vào.

A Minh nhìn là biết có vấn đề, cảm thấy Johan sẽ làm gì đó lúc Tôn Tử Phàm cất cánh, nhưng không thể nào ngờ anh ta lại nhẫn tâm như thế. Trên máy bay còn bao nhiêu người khác nữa, vậy mà không mảy may đoái hoài đến mạng sống của những người khác.

Đã ra tay nặng như vậy thì cũng đừng trách anh ta không khách sáo.

Sau ngày hôm nay, Hắc Long Đường sẽ không còn tồn tại nữa.

Nếu không có những bằng chứng này, chắc chắn rất khó đối phó với Hắc Long Đường. Nhưng có số bằng chứng này rồi thì cố tình nhử mồi để đám người kia đến đối phó là được. Họ cứ ngoan ngoãn làm người hóng chuyện thôi.

“Cậu chủ, hình như vẫn chưa cho cô Tô biết chuyện cậu “gặp tai nạn”. Cô ấy ở bên kia hay tin liệu có lo lắng không?” A Minh lên tiếng nhắc nhở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.