Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 204: Chương 204: Cưng chiều con trai




Tất cả mọi người cũng lập tức kinh ngạc, đây là đứa trẻ đến từ đâu thế?

Mà trông còn rất đáng yêu và đẹp trai!

Chị Phi lập tức nhận ra Tô Cảnh Nhạc, thằng nhãi này không phải chính là đứa mà cô ta đã đụng phải ở tầng trên sao? Cậu bé vào sai phòng ban đã thôi đi, mà bây giờ còn dám chạy đến phòng họp nữa!

Cậu bé là muốn khiến mẹ hoặc bố của mình thất nghiệp sao?

Tập đoàn Nguyễn thị vốn có quy định không thể mang con tới làm việc, bởi vì sự ầm ĩ của trẻ con đôi khi sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công việc của những người khác.

Bây giờ có người không chỉ mang con tới làm việc, mà đứa trẻ trời đánh này còn một mình chạy đến phòng họp. Một cuộc họp nghiêm túc như vậy mà có một đứa trẻ chạy vào, ngay lập tức phá vỡ loại cảm giác nghiêm túc kia.

Nếu chỉ có bọn họ ở đây thì coi như không có gì. Vấn đề là Tổng giám đốc cũng đang ở đây, một đứa trẻ không biết tên chạy tới chẳng phải là…

Mặc niệm ba giây cho bố mẹ của cậu bé.

Nghiêm trọng có thể sẽ đối mặt với việc bị đuổi việc, bởi vì đưa con tới làm đã nghiêm trọng phá hỏng quy định và trật tự của công ty.

“Ở đây quá yên tĩnh rồi, cháu tưởng không có người nên mới đi vào, rất xin lỗi đã làm phiền đến mọi người.”

Tô Cảnh Nhạc cư xử rất lễ phép, bản thân cậu bé cũng không phải người không được dạy dỗ, chỉ là đôi khi sẽ hơi nghịch ngợm chút thôi.

Vừa nãy ở đây đúng là quá đỗi yên tĩnh. Thậm chí đến tiếng thở cũng không có, cho nên cậu bé mới đẩy cửa đi vào.

Nhưng không ngờ rằng họ lại họp ở đây.

Tô Cảnh Nhạc nghĩ rằng nơi này yên tĩnh như thế, đám người Nguyễn Hạo Thần có thể là họp ở một phòng họp của tầng khác, hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ ở đây.

“Lại đây.” Nguyễn Hạo Thần nhẹ giọng nói.

Tô Cảnh Nhạc nghe thấy anh nói như vậy thì lập tức đi tới bằng đôi chân ngắn ngủn.

Khi đi đến trước mặt Nguyễn Hạo Thần, Nguyễn Hạo Thần lập tức bế cậu bé lên, để cậu bé ngồi trên đùi của mình.

“Con có thể tìm tới đây đúng là nằm ngoài dự đoán của bố, bố tưởng con sẽ luôn ngoan ngoãn đợi bố ở trong văn phòng.”

Tô Cảnh Nhạc bĩu môi: “Chú cũng đã nói tập đoàn Nguyễn thị về sau sẽ để con kế thừa, cho nên con tham quan công ty của mình một chút có sai sao?

Hơn nữa, đợi trong văn phòng thật sự là quá nhàm chán, cũng không có game thú vị gì mới ra, cho nên con chỉ có thể đi dạo một chút.

Nhưng con không hề có ý làm phiền mọi người mà. Khi ở bên ngoài thực sự rất yên tĩnh, không thể nghe thấy âm thanh nào ở trong đây nên con tưởng không có người, vì vậy con mới muốn đi vào nhìn xem phòng họp lớn này rốt cuộc trông như thế nào.”

Nguyễn Hạo Thần tỏ ra rất hài lòng với lời giải thích của cậu bé.

Tô Thanh Anh dạy dỗ đứa con rất tốt, đồng thời anh cũng rất thương cậu bé.

Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, tất cả các nhân viên cấp cao cũng ngây người.

Vừa rồi bọn họ đã nghe thấy gì vậy? Tổng giám đốc Nguyễn nói rằng muốn để đứa bé này kế thừa tập đoàn Nguyễn thị sao?

Vậy đứa bé này và Tổng giám đốc Nguyễn có quan hệ gì?

Những nhân viên cấp cao như bọn họ hầu hết cũng là nhân viên cũ của tập đoàn Nguyễn thị, bọn họ cũng biết đôi điều về người vợ cũ của Tổng giám đốc Nguyễn, nhưng nghe nói người vợ cũ kia đã xảy ra tai nạn và lìa đời rồi.

Với lại, Tổng giám đốc Nguyễn vừa mới đính hôn với tình đầu của anh không bao lâu, cũng vừa hủy bỏ hôn ước vào ngày hôm kia, vậy thì đứa bé này là từ đâu xuất hiện?

Chẳng lẽ là con riêng gì đó sao?

Khả năng này đúng là rất lớn.

“Con không có làm phiền đến mọi người, cuộc họp vẫn chưa bắt đầu.”

Tô Cảnh Nhạc gật đầu: “Vậy con đi về trước, chú họp trước đi.”

“Không cần đâu, con cứ ở đây lắng nghe đi.”

Tô Cảnh Nhạc:?

Cậu bé hiện giờ vẫn là một đứa trẻ, thực sự muốn để cậu bé tham gia vào cuộc họp như vậy sao?

Hơn nữa, có nghĩ đến việc cậu bé có thể nghe hiểu được sao?

Đây chính là cái gọi là dạy con từ thưở còn thơ!

Tất cả các nhân viên cấp cao cũng cảm thấy hơi sửng sốt, thậm chí cảm thấy chuyện như vậy có chút vi diệu.

Bọn họ luôn cảm thấy Tổng giám đốc Nguyễn có con chắc chắn là một chuyện rất xa vời, nhưng đột nhiên xuất hiện một đứa con lớn như vậy, khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Giấu đứa con cũng giấu quá tốt rồi đấy, lớn đến từng này rồi mới chịu đem ra khoe.

“Tổng giám đốc Nguyễn, cả gan hỏi một câu, đứa nhỏ này là con của ngài sao?”

Nghe vậy, Nguyễn Hạo Thần nhướng mắt lên, đôi môi mỏng khẽ mở ra và mang theo chút lạnh lùng.

“Không phải con của tôi chẳng lẽ là con của anh à? Gen của anh có thể sinh ra một đứa con trai xuất sắc như vậy sao?”

Giám đốc Tống: …

Anh ta chỉ là hỏi thử và muốn làm rõ mà thôi, nhưng miệng mồm của Tổng giám đốc Nguyễn cũng quá cay độc rồi. Con của anh thì con của anh, làm gì phải tấn công tôi chứ?

“Giám đốc Tống, nếu tôi không nhớ lầm thì anh đến bây giờ vẫn là độc thân đúng không, đến bạn gái vẫn chưa tìm được.”

Phụt!

Độ sát thương bộc phát mười ngàn điểm đột nhiên ập đến. Sớm biết như vậy thì đáng lẽ anh ta không nên hỏi câu vừa nãy, nếu không thì mình cũng sẽ không phải chịu nỗi đau lớn như vậy.

Tô Cảnh Nhạc tỏ ra rất tán thưởng với sự độc mồm độc miệng của Nguyễn Hạo Thần.

Và người phụ nữ tên là chị Phi đó ngồi thấp thỏm tại chỗ, ký ức của sự việc đã xảy ra ở tầng 50 vẫn còn mới mẻ, căn bản là không thể quên được.

Cô ta rất muốn cho mình một bạt tai, tiện thể nói với bản thân rằng sau này làm người không thể nông nổi như vậy, lỡ như không cẩn thận đắc tội với người không thể đắc tội tới thì phải làm sao?

Chỉ mong cậu nhóc đáng yêu này sẽ không nói sự việc vừa rồi cho Tổng giám đốc biết, nếu không thì cuộc đời hoàn hảo của cô ta sẽ phải kết thúc tại đây.

Tô Cảnh Nhạc đương nhiên cũng nhìn thấy chị Phi – người đang cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lộ ra một nụ cười như cười mà không phải cười, đáy mắt lóe lên sự xấu xa.

Chị Phi âm thầm chắp hai tay lại, lộ ra vẻ mặt đau khổ cầu xin với Tô Cảnh Nhạc. Cô ta thề với trời, sự việc vừa rồi cô ta thật sự không phải cố tình.

Tầm nhìn của cô ta thật sự bị tài liệu chặn lấy, cho nên mới không nhìn thấy có một cậu nhóc tồn tại.

“Nguyễn Hạo Thần, dì kia ở phòng ban nào vậy?”

Mình vẫn bị tiểu tổ tông này chỉ đích danh, trong lòng lập tức hoảng loạn.

Cô ta muốn hỏi liệu thời gian có thể quay ngược không?

Nguyễn Hạo Thần lập tức nhíu mày, thằng nhóc thối này xưng hô với anh là gì?

Dám gọi thẳng tên của anh, khi gọi Tôn Tử Phàm thì ít ra còn thêm chữ daddy ở phía sau, còn với anh thì gọi thẳng bằng tên.

Điều này cũng khác biệt quá lớn rồi nhỉ.

Bàn tay to bóp nhẹ vào mặt cậu bé: “Bố là bố của con, không thể cứ gọi thẳng tên của bố như vậy.”

“Trước khi mẹ của con còn chưa tha thứ cho chú thì con không thể gọi chú là bố.”

Nguyễn Hạo Thần thật sự bất lực, anh đúng là chịu thua với thằng nhóc thối này.

Thật sự quá bực tức rồi. Đánh lại không đánh được, mà mắng thì cũng không xong.

Anh đúng là một người bố thảm thương!

“Tổng giám đốc Nguyễn, thực sự rất xin lỗi, vừa nãy tôi đi quá vội nên không cẩn thận đụng vào tiểu hoàng tử của ngài…”

Quả nhiên, khi nghe thấy câu nói này thì sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần lập tức tối sầm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.