Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 281: Chương 281: Dị ứng với thuốc




Nói tới vấn đề mấu chốt, đột nhiên Nguỵ Toàn dừng lại.

Tô Thanh Anh trơ mắt nhìn anh ta, điều quan trọng nhất là cái gì thì nói ra đi, đột nhiên dừng lại không nói là sao chứ?

“Tổng giám đốc dị ứng nghiêm trọng với một số loại thuốc. Có mấy loại thuốc anh ấy tuyệt đối không được dùng, cho nên tốc độ lành vết thương vô cùng chậm.”

Nguyễn Hạo Thần còn dị ứng với thuốc ư?

Sao trước kia cô không phát hiện ra vấn đề này? Trong cuộc hôn nhân ba năm với anh, đâu phải anh chưa từng bị thương.

Phải biết rằng, Nguyễn Hạo Thần ít nhiều cũng sẽ liên quan đến xã hội đen, thỉnh thoảng anh còn mang theo vết thương do súng bắn về nhà. Khi đó, cô từng hỏi bác sĩ xem Nguyễn Hạo Thần có dị ứng với loại thuốc nào không. Bác sĩ nói, trước mắt vẫn chưa phát hiện anh có vấn đề dị ứng với thuốc.

Nhưng có muôn ngàn vị thuốc, không phải loại nào cũng từng thử, cho nên cô hoàn toàn có thể hiểu được tình trạng bây giờ của anh.

Nguyễn Hạo Thần tỉnh lại, sau khi bác sĩ kiểm xong thì được chuyển tới phòng VIP. Với thân phận của anh, cũng không thể để bản thân chịu thiệt mà ở phòng bệnh bình thường.

Một điều quan trọng nhất là phòng bệnh bình thường vốn không có lợi cho sự hồi phục sức khoẻ của anh. Ở phòng VIP có thể sẽ tiện hơn.

Nguyễn Hạo Thần đờ đẫn nhìn trần nhà, cũng không biết rốt cuộc anh đang nghĩ ngợi gì. Mãi tới khi thấy Tô Thanh Anh đi vào phòng bệnh, ánh mắt anh mới dần có hồn trở lại.

Nguyễn Hạo Thần định ngồi dậy thì đột nhiên bị Ngụy Toàn xông tới ấn xuống. Trên người anh đang có vết thương, không thể cử động lung tung.

“Mọi người không sao chứ?”

Ngay khi nhìn thấy cô, Nguyễn Hạo Thần sốt sắng quan tâm đến tình hình của họ. Điều này làm trái tim của Tô Thanh Anh khẽ rung động.

Chỉ có người thật lòng yêu bạn mới nhung nhớ bạn từng giây từng phút.

“Trừ nhát dao tự đâm mình ra, trên người tôi không có bất kỳ tổn thương nào khác. Tiểu Bảo cũng không hề hấn gì, anh cứ yên tâm.”

Nguyễn Hạo Thần khẽ gật đầu, anh không biết rốt cuộc mình đã hôn mê bao lâu, chắc cũng ba bốn ngày thì phải.

Anh nở nụ cười ấm áp rồi nói: “Chỉ cần hai mẹ con bình an vô sự, anh bằng lòng làm mọi chuyện. Hơn nữa, bảo vệ cả hai cũng là trách nhiệm của anh.”

Ngụy Toàn nhìn hai người họ, lúc này nên để hai người tâm sự với nhau. Thế là anh ta viện một lý do rất thường thấy: “Tổng giám đốc, anh và cô Tô cứ từ từ trò chuyện, tôi ra ngoài mua chút đồ ăn cho anh. Đã tám ngày anh chưa có gì vào bụng rồi.”

Câu nói của Ngụy Toàn đã kích thích Nguyễn Hạo Thần thành công. Anh ta vừa nói gì cơ? Anh đã hôn mê tám ngày rồi? Thời gian trôi qua nhanh như thế ư?

Sau khi Ngụy Toàn rời khỏi, phòng bệnh vô cùng yên ắng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tô Thanh Anh lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.

“Vết thương trên người anh rất nghiêm trọng, bây giờ anh thấy sao rồi?” Tô Thanh Anh vẫn không kìm được lo lắng cho vết thương trên người anh. Đáng tiếc, cô không tận mắt thấy được những vết thương sau lưng.

Nguyễn Hạo Thần nhíu mày, vết thương sau lưng làm anh thấy rất đau, giống như chưa cho anh dùng thuốc vậy. Hơn nữa, cơ thể không mảy may nhúc nhích được, hễ cử động là sẽ có cảm giác đau rát.

Nguyễn Hạo Thần cũng biết tình trạng cơ thể mình ra sao. Trừ vết thương ngoài da, anh còn bị tổn thương bên trong nghiêm trọng. Chính vì những tổn thương bên trong này mà có rất nhiều loại thuốc không dùng được. Cho nên lưng anh mới đau như thế.

“Hơi đau. Nhưng rồi từ từ cũng đỡ thôi, em không cần phải lo như vậy…” Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, môi mỏng khẽ mấp máy.

“Tô Khiết, xin lỗi!”

Đây là lời xin lỗi anh nợ Tô Khiết, cũng là nợ Tô Thanh Anh.

Tô Thanh Anh cúi đầu, lúc trước Nguyễn Hạo Thần cũng từng xin lỗi cô, nhưng lời xin lỗi lần này lại khác với trước đây.

Bây giờ mọi hiểu lầm đều đã được xóa bỏ, Lâm Tiêu cũng đã bị nổ tan thành tro bụi. Lúc này, Tô Thanh Anh vẫn cảm thấy mơ màng, không biết sự trả thù của mình còn có ý nghĩa gì hay không. Và cô liệu có muốn tiếp tục con đường trả thù này không?

Đến khi Tô Thanh Anh ngẩng đầu lên lần nữa, trong ánh mắt toát ra vẻ tỏ tường, cô nói: “Thật ra anh không cần xin lỗi tôi, người nên xin lỗi là tôi. Tôi đã hiểu lầm anh nhiều năm như vậy, nếu không trải qua chuyện lần này, có lẽ tôi sẽ tiếp tục hận anh cả đời.”

Cô chẳng những sẽ hận anh cả đời, mà sẽ luôn đối đầu với anh, mãi tới khi hạ bệ anh mới thôi.

Tô Thanh Anh chậm rãi thầm bổ sung trong lòng vế sau của câu này.

Nguyễn Hạo Thần mỉm cười: “Vậy là em định tha thứ cho anh rồi, đúng không?”

“Đúng. Tôi đã tha thứ cho anh, tôi không hận anh nữa. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi đã ngộ ra rất nhiều điều. Tôi không muốn đi ngày càng xa trên con đường báo thù này nữa, vì người tôi hận đã chết rồi.”

Nguyễn Hạo Thần nghe những câu nói này của cô, Lâm Tiêu đã chết, quả thật mọi chuyện nên kết thúc rồi.

Nếu còn thực hiện tiếp thì đúng là vô nghĩa.

Chiếc điện thoại di động trong tay Tô Thanh Anh rung lên, cô nhìn màn hình hiển thị tên người gọi tới, con ngươi co rút thật mạnh. Chú Huy đã lâu chưa gọi cho cô.

Lần này gọi tới chắc là định hỏi cô về tiến độ liên quan đến nhiệm vụ. Vốn dĩ có giới hạn về thời gian, nhưng chú Huy đối xử rất tốt với cô, cho nên chú ấy đã hủy bỏ thời gian hạn chế đó.

Nguyễn Hạo Thần thấy vẻ mặt của cô bất thường, cứ nhìn điện thoại chằm chằm, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?

“Thanh Anh, em không sao chứ?”

Nghe thấy giọng nói của anh, Tô Thanh Anh nhanh chóng hoàn hồn, lắc đầu.

Cô nhấc điện thoại trong tay lên: “Ngại quá, tôi ra ngoài nghe điện thoại trước đã.”

“Được.”

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tô Thanh Anh lập tức nghe máy: “Alo, chú Huy.”

“Thanh Anh à, cháu xem, cháu về nước chưa lâu, hơn nữa chú còn nghe Lý Lâm báo cáo, nói là cháu cho người dừng hành động thu mua cổ phần của Tập đoàn Nguyễn Thị. Cháu nói chú nghe, tại sao lại thế?”

Tô Thanh Anh biết chắc chắn chú Huy sẽ hỏi vấn đề này. Ngay từ đầu cô đã hiểu chú Huy muốn đối phó với Tập đoàn Nguyễn Thị. Tuy cô cũng không hiểu giữa chú Huy và Tập đoàn Nguyễn Thị có ân oán gì.

Nhưng ân oán này sâu nặng khó lường.

“Chú Huy, cháu cũng không cố ý bảo người dừng kế hoạch thu mau cổ phần của Tập đoàn Nguyễn Thị. Chủ yếu là người bên chúng ta làm quá rõ ràng, Nguyễn Hạo Thần đã phát hiện chuyện này có liên quan rất lớn với cháu.

Nếu cháu để anh ta thâm nhập điều tra, khó tránh được Nguyễn Hạo Thần sẽ tra ra thân phận của chú. Cho nên cháu mới ra lệnh cho đám người kia dừng lại một thời gian.

Đợi sau khi người bên Nguyễn Hạo Thần lơ là cảnh giác, sẽ tiếp tục cho người âm thầm tiến hành thu mua. Đồng thời, cháu cũng nhờ Lý Lâm điều tra tiếp dự án nghiên cứu sinh vật kia. Chẳng qua là mãi đến bây giờ, bọn cháu vẫn chưa tìm được địa điểm nghiên cứu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.