Giữa hai người họ không có quá nhiều chủ đề để nói, cho nên sau khi uống xong ly trà kia thì Johan trực tiếp rời đi.
Lấy cớ là còn có vài chuyện quan trọng nên đi trước.
“Cậu chủ, cậu có lý do gì nên mới không tiết lộ đôi điều với họ à?”
Tôn Tử Phàm lắc đầu: “Có thể có chuyện gì chứ? Bây giờ cả hai bên vẫn chưa có tiếp xúc gì nhiều nhưng vẫn có thể đề phòng. Lỡ như sau này thật sự phải dùng đến bạo lực, vậy thì những thứ tôi giữ trong tay mới có thể có tác dụng thật sự.
Nhưng nếu thật sự không có bất kỳ tiếp xúc gì, vậy thì để ở đây cho tôi từ từ nghiên cứu, để xem liệu có thể bắt đầu một số kế hoạch sau khi nhìn ngó tình hình hay không.
Thanh Môn hội của chúng ta luôn cần chút trưởng thành mà nhỉ?”
Mạnh Cường nửa hiểu nửa không, tóm lại chính là cần phải mở rộng thế lực của Thanh Môn hội.
Bước ra cổng của đại sảnh, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, ánh mắt càng lúc càng lắng đọng lại…
Lúc này đang là giờ cao điểm của một nhà hàng.
Những người tới nhà hàng này hầu hết cũng là dân văn phòng, có thể nhận ra được từ cách ăn mặc của họ.
Thư Khả Như được Hướng Tây Thần hẹn ra ngoài, đã rất lâu rồi họ không ăn trưa cùng nhau.
Hôm nay, lịch làm việc của Thư Khả Như không đầy lắm, với lại hiện giờ trong công ty có Tô Thanh Anh, đương nhiên cô ấy cũng không cần bận quá nhiều việc.
Cho nên cô ấy đã đồng ý ngay khi Hướng Tây Thần hẹn mình, dù sao cùng nhau ăn một bữa trưa cũng không là gì, chưa kể họ cũng là bạn bè rất nhiều năm.
Hai ba năm cũng được coi là rất nhiều năm nhỉ!
“Khả Như, không ngờ dáng vẻ khi làm việc của em cũng rất ra dáng đấy. Nhưng em bận rộn như vậy, liệu có cảm thấy rất mệt mỏi không?”
Thư Khả Như lắc đầu: “Tiểu Anh đối xử với em rất tốt, vậy nên em có thể mệt mỏi gì được chứ?
Đừng nói về chuyện của em nữa, em còn muốn hỏi anh chuyện liên quan đến em gái của anh đấy, anh vẫn đang tìm em ấy à? Lần trước trở về lại phát hiện ra là một kẻ giả mạo, chắc hẳn anh rất thất vọng đúng không.”
Sau khi nghe vậy, Hướng Tây Thần nhanh chóng gật đầu.
Trong đáy mắt lóe qua một tia cô đơn.
Nói không thất vọng là giả, họ cũng đã tìm em gái nhiều năm như vậy rồi, niềm hy vọng mỗi khi dấy lên cũng sẽ trở thành thất vọng.
Dần dần cũng đã quen được với loại cảm giác này.
“Anh thật sự chắc chắn rằng em gái của anh vẫn còn trên thế giới này à? Hoặc là cô ấy đã không ở nước ngoài nữa, nói không chừng cô ấy đã bị người ta mang về nước rồi.”
Hướng Tây Thần nghe vậy thì lập tức phản bác lời cô ấy nói.
Ánh mắt nhìn Thư Khả Như cũng có phần nghiêm túc hơn.
“Em gái của anh không thể nào chết được, chắc chắn em ấy còn sống. Lúc còn nhỏ em ấy rất đáng yêu, cho dù là kẻ xấu thì sao có thể nhẫn tâm giết chết em ấy chứ?
Cho nên câu nói trước đó của em là không thể, nhưng những gì em nói phía sau lại rất có khả năng, có thể em gái của anh đã bị mang về nước.”
Thư Khả Như gật đầu, cô ấy cũng không muốn đánh vỡ niềm hy vọng của anh ta.
Chắc chắn Hướng Tây Thần rất thương yêu đứa em gái của mình, nếu không cũng sẽ không cố chấp tìm kiếm như vậy sau bao năm trời.
Đúng là hạnh phúc khi có người anh trai như vậy. Nhưng lại không có cách nào cảm nhận được tình yêu của anh trai, đây lại là một loại đau buồn khác.
“Anh vẫn luôn nói với em rằng em gái của anh rất đáng yêu, anh có thể mô tả xem rốt cuộc em gái của anh đáng yêu cỡ nào không? Hoặc là anh có tấm ảnh của cô ấy cho em xem không?”
Hướng Tây Thần cười dịu dàng, tất nhiên anh ta vẫn còn giữ ảnh của em gái, cho dù anh ta đã đổi điện thoại mới thì anh ta cũng sẽ chuyển hết toàn bộ những tấm ảnh này qua đó.
“Anh nói cho em biết, em gái của anh đáng yêu hơn em nhiều, hơn nữa còn rất thông minh lanh lợi, hồi nhỏ anh đã bị em ấy lừa nhiều lần, nhưng lần nào em ấy cũng biết làm nũng với anh.
Em không biết một khi em ấy làm nũng với anh thì cả trái tim của anh cũng muốn tan chảy thế nào đâu. Khuôn mặt nhỏ đáng yêu đến như vậy, khi làm nũng, giọng nói đó cũng rất ngây ngô trẻ con, một khi em ấy khóc thì trái tim anh cũng đau buốt theo.”. Đam Mỹ Sắc
Nghe anh ta miêu tả như vậy, Thư Khả Như nổi da gà đầy người.
Nếu em gái của anh ta còn đang bên cạnh anh ta, thì dám cá anh ta sẽ là một con ma cuồng khoe khoang em gái.
Hơn nữa, nếu em gái của anh ta muốn yêu đương chắc chắn việc đó còn khó hơn lên trời, có một người anh trai như vậy, kiểu bạn trai nào cũng không vừa nổi mắt anh ta.
“Anh nói cho em biết, em chỉ nhìn thấy ảnh của em ấy là em cũng có thể sẽ thích em ấy, dù sao em ấy chính là một cô gái đáng yêu đến thế, cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ không nhịn được thích em ấy!”
Khi Hướng Tây Thần nói đến em gái của mình, Thư Khả Như có thể thấy rất rõ có ánh sáng trong ánh mắt của anh ta, đó là loại ánh sáng rất thương yêu và tự hào.
Em gái của anh ta rõ ràng đã mất tích nhiều năm như vậy rồi, tỉ lệ tìm về vô cùng nhỏ, chắc chắn rằng bản thân anh ta cũng biết xác suất này.
Chẳng qua là không muốn thừa nhận mà thôi!
Em gái chống đỡ tất cả tín ngưỡng và kiên trì của anh ta. Nếu một ngày nào đó, có người đột nhiên nói với anh ta rằng thực ra em gái của anh ta đã không tồn tại trên thế giới này nữa, liệu anh ta có giống một cọng rơm trực tiếp ngã xuống khi gió thổi qua không.
Chỉ là cô ấy không muốn nhìn thấy tình trạng như vậy lắm, đã nhiều năm như vậy cũng không thể chấp nhận được sự thật ấy, huống chi là sau này.
“Tên của em gái dễ thương như vậy chắc chắn cũng rất hay đúng không?”
“Điều đó là đương nhiên rồi, một tiên nữ nhỏ đáng yêu như vậy đương nhiên là có một cái tên dễ thương rồi - Hướng Nhật Quỳ!”
Phụt!
Thư Khả Như vừa uống một ngụm nước suýt phun ra ngoài, gọi thẳng là Hướng Nhật Quỳ sao?
Nói đến phim thì tên gọi này thật sự rất đặc biệt lại đáng yêu.
Hướng Tây Thần liếc mắt nhìn cô ấy, tên gọi như vậy có gì buồn cười chứ, huống chi còn là một cái tên dễ thương như thế.
“Mà này, tấm ảnh anh tìm lâu như vậy đã tìm thấy chưa?”
“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, em gấp gáp như vậy làm gì? Cho em xem là được rồi.”
Hướng Tây Thần đưa điện thoại của mình qua đó.
Thư Khả Như rất tò mò cúi đầu xuống nhìn, cô ấy muốn xem sự dễ thương vô song trông như thế nào có thể khiến Hướng Tây Thần say mê như vậy.
Khi ánh mắt của Thư Khả Như rơi vào tấm ảnh kia thì nụ cười dần đông cứng lại.
Tấm ảnh này hoàn toàn giống y hệt với cô ấy lúc nhỏ…
Nụ cười rất xán lạn, tựa như một mặt trời nhỏ vậy, thảo nào lại đặt tên là Hướng Nhật Quỳ.
Hoàn toàn không ngờ sẽ trùng hợp như vậy, nhưng cô ấy chưa có bất kỳ chuẩn bị nào cả…
Hướng Tây Thần thấy sắc mặt của cô ấy không ổn lắm, không khỏi nói: “Thư Khả Như, em chắc hẳn không phải đang ghen tị với em gái đáng yêu của anh chứ? Nếu không, sao sắc mặt của em lại khó coi như vậy?”
Thư Khả Như vội vàng định thần lại, lắc đầu.
Khóe miệng nhếch ra một nụ cười hơi khó coi.
“Làm gì có, anh nhìn em giống một người trẻ con như vậy sao? Em chỉ là cảm thấy em gái của anh thật sự rất đáng yêu, thành thật mà nói thì em là ghen tị đó!”