Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 201: Chương 201: Không nói nên lời




“Những điều này là do chính miệng mẹ của con nói với con, hay Tô Tử Phàm nói với con?”

Ánh mắt của Tô Cảnh Nhạc lóe lên. Hai điều này có gì khác nhau sao?

Ai nói với cậu bé không quan trọng, điều quan trọng là những gì cậu bé nói là sự thật.

“Nếu con nói họ không hề nói chuyện này với con, mà là tự bản thân con điều tra ra được, chú có tin không?”

Nguyễn Hạo Thần: …

Tin quái gì chứ.

Anh nhìn chằm chằm cậu bé một lúc lâu. Với tình hình hiện giờ của cậu bé, bản thân muốn điều tra ra cũng không phải là chuyện không thể. Cho dù Tô Tử Phàm có nói với cậu bé thì cũng không thể toàn diện như vậy.

Ngoài ra, Tô Tử Phàm vốn là người đứng đầu trong thế giới hacker. Hai năm từ khi cậu bé hiểu chuyện, không loại trừ việc Tô Tử Phàm sẽ dạy cho cậu bé các kỹ thuật hack. Vì vậy, nếu bản thân cậu bé muốn điều tra những chuyện này cũng không phải là điều không thể.

Nếu cậu nhóc này cũng biết các kỹ thuật hack, vậy hai hacker đã cùng lúc tấn công hệ thống tường lửa của tập đoàn Nguyễn thị vào tháng trước.

Một người là Phạm Hữu Khánh, là một cao thủ hàng đầu. Nhưng có thể thấy được người thứ hai khá yếu, cuối cùng vẫn là Phạm Hữu Khánh đã đưa cậu ta đi.

Cho nên người thứ hai chắc hẳn là cậu bé!

Chậc chậc, thằng nhóc thối này còn nhỏ tuổi mà sao lại lợi hại đến thế chứ?

“Cho nên con chính là tên hacker nhỏ đó phải không? Nếu so với Tô Tử Phàm thì con vẫn còn quá yếu.”

Cậu bé yếu sao?

Tô Cảnh Nhạc chỉ vào bản thân không dám tin. Cậu bé làm sao có thể yếu chứ, chưa kể hiện giờ cậu bé vẫn là một đứa trẻ bốn tuổi, có thể học được các kỹ thuật hack đã là tốt lắm rồi.

“Chú đừng chuyển sang chủ đề khác nữa, chuyện về mẹ của con rất khó để nói rõ.”

Nguyễn Hạo Thần hơi bất lực. Đây là ân oán giữa người lớn bọn họ, tại sao một đứa trẻ bốn tuổi như cậu bé cứ khăng khăng muốn tham gia vào chứ?

Những gì cậu bé biết cũng không ít. Nếu cậu bé thực sự muốn biết mọi chuyện đã xảy ra thì anh không ngại trò chuyện một lúc với cậu bé.

“Hồi đó bố không hề phản đối việc kết hôn với mẹ của con, nhưng con có biết tại sao bố lại đối xử với mẹ của con bằng thái độ như vậy không?”

“Bởi vì trận hỏa hoạn đó ở nhà họ Nguyễn, ông bà chủ nhà họ bị chôn vùi trong biển lửa, và cả người quản gia ở nhà họ nhiều năm mà chưa từng rời đi.

Chính là bố mẹ của con đã cứu chú ra ngoài. Nhưng mẹ cũng vì hít phải quá nhiều khói đặc cùng nhiệt độ nóng rực, khiến cho dây thanh quản của mẹ gặp vấn đề dẫn đến không thể nói được nữa.”

Nguyễn Hạo Thần nhìn cậu bé, không ngờ chuyện đã xảy ra lâu như vậy mà cậu bé cũng có thể biết được, hơn nữa còn khá chi tiết.

Quả là sóng sau xô sóng trước!

Tô Cảnh Nhạc cũng nhìn anh, nhìn vào mắt anh không chút sợ hãi.

“Sau khi tỉnh lại, chú nghi ngờ mẹ của con chính là người phóng hỏa, nhưng không có đủ bằng chứng. Bởi vì trong đám cháy lớn như vậy, chỉ có mẹ là lành lặn nhất, ngoại trừ việc bị câm.

Nhưng chú rõ ràng không có đủ bằng chứng mà cứ khăng khăng cho rằng mẹ của con đã phóng hỏa, chú không nghĩ rằng suy nghĩ như vậy của chú là quá ngu ngốc sao?

Hơn thế nữa, lúc đó mẹ của con cũng đã giải thích với chú, nhưng chú cương quyết không nghe. Cộng với việc Lâm Tiêu đã trở thành người thực vật, cho nên chú luôn cho rằng mẹ của con là thủ phạm.

Sau chuyện này, chú vẫn kết hôn với mẹ của con, nhưng cách làm này của chú cũng là để trừng phạt mẹ. Chú trừng phạt mẹ con đã hại chú mất đi bố mẹ, trừng phạt mẹ đã khiến Lâm Tiêu trở thành người thực vật.

Và sau đó chú đã điều tra chuyện này, không hề có thủ phạm nào khác. Trong trường hợp không có bất kỳ bằng chứng nào, chú cho rằng mẹ của con là người phóng hỏa, đó là vì chú cần tìm một người để gánh tội, để tâm hồn của chú được an ủi, nếu không thì chú sẽ bế tắc!”

Giọng nói ngây thơ trở nên càng lúc càng sắc bén, trực tiếp nói đến Nguyễn Hạo Thần không nói nên lời.

Con trai của anh hơi biến thái!

Thậm chí đến tâm trạng của anh cũng có thể suy đoán ra được.

Đúng là yêu nghiệt mà!

Quay người nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ, anh biết mình đã sai quá đáng đến mức nào. Nhưng lúc đó, anh giống như bị thứ gì đó làm choáng váng đầu óc vậy, cứ nhận định rằng thủ phạm chính là Tô Khiết.

Và giờ anh cũng nhờ Ngụy Toàn đi điều tra sự thật về vụ phóng hỏa nhà họ Nguyễn lúc đó.

“Bố biết bố có lỗi với mẹ của con, vì vậy hiện giờ bố đang tìm mọi cách để bù đắp.”

Nguyễn Hạo Thần đột nhiên ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên vai của cậu bé.

“Bố biết bố đã làm ra rất nhiều điều sai trái, và cũng hiểu lầm mẹ của con rất nhiều lần. Những điều này quả thật là lỗi của bố, nếu lúc đó bố có thể điều tra kỹ càng một chút thì sẽ không xảy ra những điều sau này.

Nhưng những gì con đã nói trước đó, bố có thể đảm bảo với con rằng bố thực sự không biết về việc giấy xét nghiệm ADN bị làm giả, cho nên sau đó mới đối xử với mẹ của con như thế. Thật hổ thẹn với đứa trẻ đó.”

Tô Cảnh Nhạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh. Anh mắt của Nguyễn Hạo Thần không chút trốn tránh, hơn nữa cũng rất kiên định và chân thành.

Sau khi hai người nhìn nhau một hồi, Tô Cảnh Nhạc quay đầu nhìn sang nơi khác.

Cơ thể nhỏ nhắn khẽ lùi lại vài bước: “Vậy tại sao chú lại bắn mẹ của con?”

Câu hỏi này của cậu bé khiến con ngươi của Nguyễn Hạo Thần co rút lại. Đến bây giờ anh vẫn chưa nghĩ được nên trả lời câu hỏi này như thế nào, cũng không biết nên giải thích với Tô Thanh Anh ra sao.

Lúc trước anh giống như bị trúng tà vậy. Bản thân anh cũng không biết tại sao lại bắn phát súng đó, nếu không bắn phát súng đó thì kết cục quả thực đã khác rồi.

Tuy nhiên, có rất nhiều chuyện không thể quay đầu lại được!

“Hoàn cảnh lúc đó không cho phép bố suy nghĩ nhiều như vậy. Bố biết mình đã sai rồi, bố sẽ tự mình xin lỗi mẹ của con.”

Tô Cảnh Nhạc rũ mắt xuống, có rất nhiều chuyện cậu bé không thể nào quyết định thay mẹ mình được. Hơn nữa, cậu bé cũng cảm thấy chuyện trước đây có quá nhiều điều kỳ quái. Vấn đề là những điều kỳ quái này cũng có liên quan đến người phụ nữ tên Lâm Tiêu.

Cậu bé cũng không phải chưa từng xem phim thần tượng Cậu cứ cảm thấy những gì đã xảy ra với mẹ mình cũng không khác mấy so với những bộ phim thần tượng trên TV.

“Bây giờ chú không cần phải làm việc sao?”

Nguyễn Hạo Thần đột nhiên nở nụ cười, cho nên bây giờ cậu bé không muốn tiếp tục chủ đề này nữa sao?

Vì vậy đã bắt đầu thay đổi chủ đề rồi.

“Vậy con tự chơi một lát trước nhé. Bố sẽ giải quyết một số việc trước, sau đó thì đưa con đi chơi.”

Tô Cảnh Nhạc gật đầu.

Không nói thêm gì nữa, đây là lần đầu tiên cậu bé và Nguyễn Hạo Thần trò chuyện lâu như vậy.

Có vẻ kết quả cũng không tệ. Ít ra Nguyễn Hạo Thần không phải loại người nóng nảy cục cằn gì.

Ngồi trên sofa, lấy chiếc máy tính xách tay mà lần trước Nguyễn Hạo Thần tặng cho cậu bé ra, tính năng về mọi mặt cũng rất tốt.

Ngụy Toàn gõ cửa đi vào. Liếc nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi trên sofa, chơi máy tính cũng khá giỏi nhỉ.

Những đứa trẻ cùng tuổi với cậu bé chỉ còn muốn chơi với Ultraman hoặc những đồ chơi trẻ em khác, nhưng con người ta đã lách tách thành thạo chơi với máy tính rồi.

Giữa người với người quả nhiên không thể so sánh với nhau được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.