Cô đang băn khoăn không biết có nên gửi số liệu này cho chú Huy hay không, cho dù cô muốn giấu thì Lý Lâm cũng biết.
Xem ra cô và Lý Lâm có liên lạc với nhau, có vấn đề gì đều là cô báo cáo cho chú Huy, hiện tại Lý Lâm đã mấy lần một mình báo cáo cho chú Huy, cũng không biết đó là ý của riêng anh ta hay là ý của chú Huy nữa.
Cô nhìn chằm chằm ly cà phê trước mặt, đôi mắt híp lại toát lên vẻ sắc lạnh, dần trở nên nguy hiểm!
Nhưng lúc này, trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn thị, sắc mặt Tiền Văn rất khó coi, mà Nguyễn Hạo Thần lại thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, điều này khiến Tiền Văn rất khó hiểu.
Những gì anh ta vừa nói về bản báo cáo không đủ nghiêm trọng sao?
Tại sao Nguyễn Hạo Thần hành động như thể anh đã biết điều đó, quan trọng là anh còn có thể biết đó là ai.
Phòng nghiên cứu có dấu hiệu bị xâm nhập, mật khẩu bên ngoài cửa đã bị phá hủy, đến giờ nó vẫn chưa được khôi phục.
Lẽ ra phải có người dùng sức mở ra, vào sau mới đẩy ra được, nhưng người đó lại không nghĩ tới sau khi nhập mật khẩu mở được cửa, nó sẽ tự động khóa để cảnh báo bọn họ biết rằng có người đến.
Giờ chỗ đó đã có người đến sửa, nếu trong phòng nghiên cứu có bị mất tài liệu gì, chỉ cần vào kiểm tra sẽ biết được ngay.
Có vẻ Nguyễn Hạo Thần đã đánh giá thấp khả năng của hai người họ, làm sao bên cạnh Tô Khiết lại không có nhân tài được chứ, nếu cô ấy không có trợ thủ có năng lực như vậy thì cũng không thể trà trộn vào phòng nghiên cứu một cách thuận lợi thế được.
Xem ra họ đã sao chép thành công dữ liệu nghiên cứu sinh học vào đêm qua, nhưng kết quả vẫn chưa được công bố chính thức và không ai biết liệu dữ liệu đó là đúng hay sai.
Nhưng còn dữ liệu họ đã sao chép thì sao? Nhiều thứ vẫn cần được cải thiện hoặc sửa đổi trước khi đưa ra kết quả nghiên cứu chính thức.
“Các anh chỉ cần giả vờ không biết chuyện này, tư liệu bọn họ thu được chỉ là tư liệu chưa được xác minh, bên chúng ta còn có một số chỗ cần thay đổi, cuối cùng tư liệu của chúng ta với bọn họ sẽ có sự khác biệt nhất định.
Cho nên anh không cần lo lắng về việc nghiên cứu sẽ bị tiết lộ, tôi biết người đó rất rõ và những gì cô ấy có được sẽ không dễ dàng được công khai.” Theo hiểu biết của Nguyễn Hạo Thần về Tô Khiết, anh có thể nghĩ tới những gì cô nghĩ đến, cho nên giờ mới là lúc để cảm thấy yên tâm hơn.
Tiền Văn gật đầu, dù sao tổng giám đốc cũng đã nói như vậy, cho nên anh ta cũng không cần phải lo lắng nữa, chỉ cần tiến hành tiếp theo nghiên cứu và thí nghiệm, nếu có chuyện gì thì tổng giám đốc cũng sẽ đứng ra giải quyết cùng.
Lúc Tiền Văn vừa ra khỏi phòng, vô tình đụng phải Chu Miểu Miểu đang đứng ở cửa, nhìn thấy cô ta ôm một chồng tài liệu trong tay, anh ta lập tức không chút nghi ngờ.
Vốn dĩ cô ta đến để đưa tài liệu cho Nguyễn Hạo Thần, nhưng khoảnh khắc Tiền Văn vừa đi vào trong thang máy, Chu Miểu Miểu đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Cửa thang máy dần đóng lại, Tiền Văn còn tưởng mình bị lóa mắt, nhưng khi anh ta muốn nhìn kỹ hơn thì cửa thang máy đã đóng lại.
Cuối cùng Tiền Văn cũng thôi không nghĩ nhiều về chuyện này nữa, chắc chắn anh ta đã nhìn nhầm, một nữ thư ký làm sao có đôi mắt sắc bén như vậy được?
Anh ta còn nghĩ liệu có phải mình điên rồi không!
Nhưng sự thực là anh ta không hề lóa mắt, Chu Miểu Miểu đúng là đã trưng ra ánh mắt như vậy, lạnh lùng xen lẫn rất nhiều ý tứ sâu xa.
Hiệu quả cách âm của văn phòng tổng giám đốc này thực sự rất tốt, dù cô ta có cố gắng hết sức cũng chỉ nghe loáng thoáng được vài chữ, không nghe được nội dung hoàn chỉnh là gì nên không thể ra tay được.
Triều Dã đi tới, nhìn thấy cô ta lại đứng ở cửa văn phòng, càng lúc anh ta càng nghi ngờ hơn, Chu Miểu Miểu rốt cuộc muốn làm gì?
“Thư ký Chu, cô đứng ở cửa phòng làm việc làm gì thế?” Giọng nói của Triều Dã lạnh hơn một chút, đứng ở đây lần thứ nhất thì không nói, tới lần thứ hai thì chẳng phải rất lạ sao.
Chu Miểu Miểu định thần lại, thu lại ánh mắt sắc lạnh, nhẹ nhàng nói: “Chào buổi sáng, trợ lý Triều.”
“Cô đừng đánh lạc hướng sự chú ý của tôi, tôi muốn biết cô đứng ở cửa phòng tổng giám đốc làm cái gì, nếu là tới đưa giấy tờ, tại sao không đi vào? Rốt cuộc cô đang muốn làm gì?”
Triều Dã đi đến trước mặt cô ta, Chu Miểu Miểu bị anh ta áp sát người nên có chút sợ hãi, Triều Dã không phải là một người đàn ông đơn giản, thậm chí anh ta còn rất tinh ranh.
Cho nên tuyệt đối không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào trước mặt anh ta.
Chu Miểu Miểu cúi đầu, xấu hổ cười: “Thật ra, tôi vẫn luôn thích tổng giám đốc, nhưng có vẻ anh ấy đã thích người phụ nữ khác, anh có nghĩ rằng tôi sẽ không có cơ hội nào không?”
Triều Dã:...
Nếu anh ta tin những gì cô ta nói thì cái tên Triều Dã không phải của anh ta!
Thích sếp á?
Cô ta còn phải xem mình có đủ tư cách không nhé!
Hơn nữa, cô ta trông không có vẻ gì là thích sếp cả, Triều Dã thực sự tò mò về mục đích của cô ta khi đến tập đoàn Nguyễn thị này.
“Anh ta là người đàn ông cả đời này cô cũng không có khả năng thích, cô nên mau chóng loại bỏ ý nghĩ này đi, cũng đừng thử giở chiêu trò gì hết, bằng không kết cục không tốt đẹp gì đâu.” Triều Dã chỉ đang nhắc nhở cô ta mà thôi, không lại có kẻ tưởng rằng mình không có ai quản giáo mà muốn làm gì thì làm.
Ánh mắt Chu Miểu Miểu thoáng hiện lên vẻ châm chọc: “Trợ lý Triều thật là biết nói đùa, trong lòng tôi đương nhiên tự biết điều đó nên mới không dám tới gần tổng giám đốc, mỗi ngày tới đây chỉ mong được nhìn thấy tổng giám đốc mà thôi.”
Triều Dã hơi nhúc nhích, con ngươi đen của anh ta càng tối đen lại, nụ cười trên khóe miệng tuyệt nhiên lạnh đến vô cực.
“Tốt nhất đừng giở trò gì trong văn phòng tổng giám đốc, ví dụ như cài máy nghe lén, cô phải biết rằng trong phòng làm việc của anh ta, mỗi một góc đều có camera, nếu dám làm chuyện gì mà bị phát hiện thì thứ bị gãy chính là tay chân của cô đấy.”
Nụ cười trên mặt Chu Miểu Miểu dần dần cứng lại, bàn tay cầm giấy tờ càng siết chặt hơn.
Ý của Triều Dã rất rõ ràng, nhưng cô ta vẫn không thể hiểu được, trước đây cô ta và Triều Dã không hề qua lại gì với nhau, tại sao anh ta lại luôn nhắm vào cô như vậy?
Đây không phải là lần đầu tiên cô ta bị cảnh cáo, lần nào gặp cô ta, Triều Dã đều mỉa mai chế giễu lần đó, hoặc dùng cách thức và ngôn ngữ khác nhau để cảnh cáo.
Bây giờ cô ta đang tự hỏi liệu người đàn ông này có bị bệnh không!
Triều Dã hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt của Chu Miểu Miều, anh ta nói: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ngu ngốc và thiểu năng đó, dù sao thì điều tôi nghi ngờ đều đúng.”
Chu Miểu Miểu:...
Nghi ngờ thì sao?
Anh ta phải có bằng chứng trước đã.
Bất cứ điều gì mà không có bằng chứng thì đều rỗng tuếch vô dụng.
“Vậy thì anh cứ việc tiếp tục duy trì sự nghi ngờ đó đi, trợ lý Triều.” Nói xong, Chu Miểu Miều quay người gõ cửa phòng làm việc, Nguyễn Hạo Thần đáp lại một tiếng, cô ta lập tức mở cửa đi vào.
Ha, diễn sâu thật đấy, nhưng cũng có ngày cáo già lộ đuôi, giờ cứ việc từ từ xem cô ta biểu diễn đi vậy...