Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 30: Chương 30: Lần đầu tiên gặp mặt




Anh bế cậu bé lên, quay về chỗ cũ.

Trên người cậu nhóc có mùi sữa, vô cùng dễ ngửi.

Anh quay đầu hỏi cậu: “Con không sợ chú bắt cóc, bán con đi à?”

Nghe thế, Tô Cảnh Nhạc cau mày, má nó thiệt là thiểu năng!1

“Chú, bộ âu phục chú mặc trên người có giá không nhỏ, lại thêm phòng bao ở tầng này cần phải là khách VIP, phí một năm cao tới trăm vạn.”

“Người có thân phận như chú cần phải lừa gạt bán con nít hả? Xem như có bắt cóc bán đi nữa thì cùng lắm chỉ có mấy vạn tệ, chú đóng nổi phí hằng năm mấy trăm vạn còn được mà, sao lại thiếu mấy vạn tệ này chứ?”

“Huống chi, ở đây chỗ nào cũng có camera an ninh, trừ phi chú có thể im hơi lặng tiếng đưa con rời khỏi đây, nếu không chú có muốn bắt cũng bắt không thành đâu.”

Nguyễn Hạo Thần kinh ngạc, nghe cậu bé nói, phân tích rõ ràng toàn diện xem ra không dễ gì.

Tối thiểu chứng minh rằng cậu bé này rất thông minh!1

Anh càng nhìn cậu bé lại càng cảm thấy quen thuộc, sao khuôn mặt này lại thân thuộc thế nhỉ?

Hình như anh đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.

Tô Cảnh Nhạc tựa cằm lên đầu vai anh, ánh mắt dò xét vừa nãy của Nguyễn Hạo Thần dường như đang tìm tòi nghiên cứu gì đấy.

Cậu chỉ có thể quay đầu đi tựa lên vai anh để tránh bị dò xét. Cậu còn muốn giúp mommy báo thù nữa đấy, không thể cứ vậy để bại lộ thân phận của mình được.

Về đến phòng bao, Lâm Tiêu cười hỏi: “Thần, sao anh đi lâu thế, đồ ăn sắp… con nhà ai đây?”

Nghe thấy giọng của phụ nữ, Tô Cảnh Nhạc vội vàng xoay đầu lại. Nếu cậu nhớ không nhầm, người phụ nữ này tên là Lâm Tiêu, là người cấu kết làm chuyện xấu với cái ông chú cung cấp giống sinh ra cậu, hại mommy của cậu thê thảm.1

Cậu giãy giụa, trượt xuống từ trên người Nguyễn Hạo Thần, sau đó thực hiện kiểu chào của một quý ông.

“Bà dì, xin chào.”1

Lâm Tiêu: “…”

Thằng nhóc con này, ai là bà dì hả?

Lâm Tiêu cười ngượng, trong lòng tức giận muốn chết được, thằng nhóc con khốn kiếp này!

Vừa nhìn thấy cậu bé này cô ta liền nhớ đến Tô Khiết, cô ta hận ả đàn bà đó. Nếu không phải bởi vì cô ả thì con của cô ta và Thần đã không mất đi1

Nhưng may là cô ta chết rồi, nếu không cô ta có băm ả ra thành ngàn mảnh cũng không đủ giải hận.

Dù thế nào cô ta vẫn rất hận Tô Khiết, rõ ràng một người đã chết từ năm năm trước tại sao còn có thể chiếm giữ được trái tim của Nguyễn Hạo Thần?

Mấy năm nay cô ta luôn cận kề Nguyễn Hạo Thần, không ít lần cô ta nhắc tới chuyện kết hôn hoặc đính hôn nhưng đều bị anh lấp liếm cho qua.

Đồng thời anh còn phái người âm thầm tìm kiếm Tô Khiết, năm năm qua chưa từng từ bỏ.

Cô ta càng ngày càng không hiểu nổi gã đàn ông này, cũng càng ngày càng không hiểu nổi tâm tư của anh. Rõ ràng anh không yêu Tô Khiết, nhưng tại sao cứ phái người tiếp tục tìm kiếm tung tích của cô ta.

Năm đó Tô Khiết rơi xuống vách núi ven biển, anh ấy lập tức phái đội tìm kiếm cứu nạn cứu hộ, nhưng lại không tìm thấy được thi thể, cuối cùng đội tìm kiếm đành từ bỏ.

Nhưng anh ấy vẫn tiếp tục kiên trì, cô ta nghĩ mãi mà không hiểu được rốt cuộc anh kiên trì như thế vì điều gì?

Thiết nghĩ chẳng nhẽ Tô Khiết vẫn chưa chết?

Ha, là anh ấy tự tay nổ súng kia mà, bắn trúng ngay tim, lại còn rơi xuống biển, không thể nào có chuyện còn sống được.

Cũng bởi vì biết Tô Khiết không thể nào còn sống nên cô ta mới để anh tiếp tục tìm kiếm.

Nguyễn Hạo Thần thấy cô ấy nhìn chằm chằm cậu bé tới xuất thần, anh biết cô ấy còn đang đau lòng cho đứa bé bị mất đi năm xưa, điều này dường như đã thành cái gai trong lòng cô ấy.

“Tiêu Tiêu, ăn cơm đi.”

Anh mềm lòng, bởi vì Tô Khiết đã mất con.

Lúc này trong lòng Nguyễn Hạo Thần nghĩ như thế, nhưng anh không ngờ rằng trước đó Tô Khiết cũng đã mất đi một đứa bé. Đó cũng là con của anh, chỉ là anh không biết mà thôi.

Lâm Tiêu lấy lại tinh thần, gật đầu với anh.

“Bố mẹ đứa nhỏ này lại không xót con, cũng rất đáng thương.”

Tổng giám đốc Nguyễn, Nguyễn Hạo Thần từ khi nào biết xót thương cho người khác?

Nói đùa sao?

Tô Cảnh Nhạc ngồi trên ghế, im lặng không nói lời nào. Quả nhiên vẫn là daddy Tử Phàm tốt hơn, ít nhất nhiều năm như thế vẫn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mommy, hơn nữa còn xem cậu như con ruột mà thương yêu.

“Cậu bạn nhỏ, con tên gì?”

“Bà dì, con đã bốn tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, với lại bà dì có thể gọi con là Tô Tiểu Bảo. Tô trong Tô Nhuyễn, Tiểu trong đại tài tiểu dụng “không biết dùng nhân tài”, cuối cùng Bảo trong bảo bối.”

Nghe thấy là họ Tô, Nguyễn Hạo Thần ngước mắt nhìn cậu. Chẳng qua ngay sau đó nhớ đến việc kia, anh cảm thấy không thể nào xuất hiện việc này được.

Ban đầu Lâm Tiêu còn nghĩ rằng là Tô trong Cam Túc, nhưng không ngờ cũng họ Tô như con ả Tô Khiết kia.

Quả nhiên, người họ Tô đều khiến người ta chán ghét!

“Vậy mẹ con tên là gì?”

Trong lòng không biết sao lại có chút chờ mong.

Anh hi vọng người phụ nữ đó còn sống!

“Chú, tên mommy không thể tùy tiện nói cho người khác biết được. Daddy nói bên ngoài nhiều người xấu lắm, nói cho người khác biết thì bọn họ sẽ bắt mommy đi đó.”

Nghe thấy những lời này, Nguyễn Hạo Thần cứ có cảm giác có gì đó lấn cấn nhưng anh cũng cảm thấy có lý.

Tô Cảnh Nhạc đã đói đến mức bụng dạ khó chịu, xắn tay áo bắt đầu ăn.

Thấy dáng vẻ cậu bé ăn uống ngồm ngoàm luôn miệng, Lâm Tiêu cười lạnh. Làm cô ta vừa nãy căng thẳng như thế, chẳng qua cũng chỉ là một đứa con hoang thôi.

Tô Cảnh Nhạc thật sự đã quá đói cho nên không thèm để ý hình tượng liền bắt đầu ăn uống, đã tám tiếng đồng hồ rồi cậu chưa ăn uống gì. Huống gì ở trước mặt người ngoài mà còn cần hình tượng làm gì chứ?

Cậu chỉ cần lịch sự đáng yêu trước mặt mommy là đủ rồi!1

Sau khi Tôn Tử Phàm nói chuyện điện thoại xong quay về, nhìn thấy trong phòng không có ai, anh ta không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái.

Chẳng lẽ thằng bé này chạy vào nhà vệ sinh rồi à?

Anh ta đợi một hồi lâu, đồ ăn cũng đã đem lên nhưng Tô Cảnh Nhạc vẫn chưa trở về.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?

Anh ta gọi điện thoại cho cậu nhưng chẳng có ai nghe máy.

Trong lòng anh ta bắt đầu có cảm giác bất an, nếu thằng bé này xảy ra chuyện thì Tiểu Khiết sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta. Nhớ đến sự thay đổi của Tiểu Khiết, anh ta lập tức rùng mình.

Anh ta xông ra ngoài ngay, vừa lúc bắt gặp một nhân viên phục vụ.

“Gọi quản lý của các anh đến giúp tôi!”

“Xin hỏi anh, có chuyện gì vậy ạ?”

“Con tôi không thấy đâu nữa có tính là có chuyện không?”

Tôn Tử Phàm lạnh mặt, đúng là không có mắt nhìn, bộ không thấy anh ta đang rất tức giận hay sao?

Nhân viên phục vụ nghe thế thì đáp lời: “Thưa anh, xin anh chờ một lúc, tôi lập tức đi gọi quản lý đến.”

“Không cần đâu, camera an ninh của các người…”

Dường như nghĩ đến gì đó, anh ta nói: “Chờ đã, không cần đâu, tôi tự mình giải quyết.”

Nhìn theo bóng lưng của Tôn Tử Phàm, nhân viên phục vụ khó hiểu, không thấy con đâu nữa mà không lo lắng nóng vội gì à?

Quay trở vào phòng bao, Tôn Tử Phàm lập tức lấy điện thoại di động ra, sau khi nhập vào địa điểm thì trên màn hình bắt đầu có sự thay đổi.

Anh ta tiếp tục ấn mở khung camera giám sát ở tầng này, khi thấy Tô Cảnh Nhạc và Nguyễn Hạo Thần chạm mặt nhau, trong lòng anh ta bỗng dưng nhói lên.

Nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của Tô Cảnh Nhạc, anh ta nheo mắt nhìn, có phải thằng bé đã biết gì rồi không.

Nếu không sao thằng bé lại chủ động tiếp cận Nguyễn Hạo Thần?

Thằng bé này sẽ không tùy tiện để người lạ bế mình.

Hiện giờ bất kể lý do là gì đi nữa, trước hết anh ta phải đi cướp người lại rồi nói, sau khi trở về thì hỏi cho rõ ràng là được.

Anh ta đi đến chỗ phòng bao của Nguyễn Hạo Thần, nhấc chân, đá cửa!

“Ầm!”

Anh ta vác bộ mặt hầm hầm đi vào.

Nguyễn Hạo Thần vừa trông thấy người vào là Tôn Tử Phàm, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.