''Có điện dẫn ở cửa, chúng ta muốn vào trong trừ phi phải có mật mã, nếu không là sẽ bị giật dựng hết tóc lên đó.''
Lý Lâm nghe xong bèn đi sang bên cạnh ngắt một bông hoa, sau đó chạm bông hoa vào cánh cửa, ngay lập tức một tiếng ''rẹt'' vang lên, đóa hoa kia đã bị điện giật cháy khét rồi.
Đủ để thấy được điện thế trên cánh cửa kinh khủng tới mức nào!
Bọn họ mà chạm vào đó e là sẽ được ngửi mùi thịt nướng.
Lý Lâm theo quán tính lui lại sau mấy bước, dòng điện thế phía trước rất mạnh, thôi thì cách xa chút sẽ tốt hơn.
Bọn họ còn chưa nói gì thì chuông cảnh báo xung quanh đã vang lên, hai người tròn mắt nhìn nhau, vội vàng chuồn khỏi nơi này.
Người trong phòng nghiên cứu nghe được âm báo lập tức kêu người chạy ra kiểm tra, không thấy có ai trong sân, nhưng lại nhanh mắt trông thấy đóa hoa bị điện giật cháy xém.
Người phụ trách phòng nghiên cứu nhanh chóng báo cáo chuyện này cho Nguyễn Hạo Thần, giờ đang là giai đoạn gấp rút của nghiên cứu, không được để bị người khác quấy rầy, chỉ còn thiếu chút nữa thôi là tìm ra rồi.
Một khi công bố bài nghiên cứu này ra, nó sẽ trở thành thành tựu xuất sắc trong giới y học.
Đồng thời Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ có khả năng trở thành người thắng cuộc nhất trong mắt mọi người!
Người phụ trách phòng nghiên cứu tới tập đoàn Nguyễn thị, sau khi nói rõ chuyện xảy ra hồi sáng với anh, phòng nghiên cứu của bọn họ giờ đang đến thời điểm quan trọng, nhất định không được để bị quấy nhiễu.
''Các anh cứ tiếp tục nghiên cứu, không cần lo chuyện này nữa, tôi biết người đó là ai rồi.'' Nguyễn Hạo Thần lắc đầu cười bất lực, không ngờ cô lại sốt ruột như vậy, nhưng cũng may là cô vẫn chưa chạm vào cánh cửa kia.
Chứ nếu không thì hậu quả khó lường, điện lưu trên cánh cửa đó rất mạnh, người ra người vào đều phải dựa vào vân tay và mật mã của mình, bằng không sẽ không thể vào trong phòng nghiên cứu.
Anh tốn mất ba triệu để làm cánh cửa này, cho nên không cần nghĩ cũng biết chức năng của nó phải ghê gớm cỡ nào.
Rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể bắt chẹt được cô đây?
''Tiến trình công việc còn khoảng bao lâu nữa?'' Nguyễn Hạo Thần không nhịn được hỏi một câu, bọn họ đã nghiên cứu lâu như vậy rồi, cách đây không lâu đã đạt được bước đột phá, tới giờ phút này chắc cũng sắp cho ra kết quả nghiên cứu rồi.
''Đã tính ra công thức hoàn chỉnh, chúng tôi đã từng bước nghiên cứu tiến hành thí nghiệm, chút nữa thôi là xong rồi, độ trong vòng một tuần nữa.'' Người phụ trách phòng nghiên cứu, Tiền Văn, đáp.
Bọn họ đã làm mục nghiên cứu này suốt một thời gian dài, đầu tư không dưới hai trăm triệu vào nó, cũng tính là một hạng mục nghiên cứu sinh vật vô cùng lớn.
Nghiên cứu này là do Nguyễn Hạo Thần đề xuất, tất cả kinh phí trong đó đều do anh cung cấp, nghiên cứu sinh học này trên danh nghĩa là thuộc sở hữu của tập đoàn Nguyễn thị, nhưng trên thực tế nó chính là sản phẩm nghiên cứu cá nhân của Nguyễn Hạo Thần.
Những nhà nghiên cứu này đều được Nguyễn Hạo Thần trả giá cao mời đến đây tiến hành nghiên cứu, lúc đầu họ đều cho rằng nghiên cứu này sẽ khó thực hiện, nhưng nhờ nỗ lực của mỗi người, họ đã từng bước vượt qua những khó khăn, từng bước từng bước cho ra khám phá mới, và họ cũng đã thu được rất nhiều lợi ích trong quá trình này.
Cho nên bây giờ họ sẵn sàng toàn tâm toàn ý cho nghiên cứu này, đồng thời còn rất biết ơn Nguyễn Hạo Thần đã cho họ cơ hội nghiên cứu.
“Được, trước tiên cho tôi xem số liệu mới nhất, còn có một tuần mới có thể chính thức biết nghiên cứu thành công hay không.”
Nguyễn Hạo Thần cảm thấy ngày càng mong đợi.
Tiền Văn từ trong túi quần lấy ra một chiếc USB nhỏ, đặt nó trước mặt Nguyễn Hạo Thần: “Đây là dữ liệu nghiên cứu trong khoảng thời gian gần đây, chúng ta có thể thành công hay không phụ thuộc vào tuần này.”
“Ừm.”
Trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Chu Miểu Miểu đang cầm tài liệu đứng bên cạnh, hai mắt cô ta khép hờ, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng bộ dạng cô ta lúc này trông giống như đang nghe lén gì đó.
Triều Dã đi tới, thấy cô ta đứng ở chỗ này, sắc mặt anh ta đã lạnh lùng giờ lại càng thêm nghiêm túc, lớn tiếng hỏi: “Cô đứng đây làm gì?” Anh ta liếc đống tài liệu trong tay cô: “Nếu cô tới đây để đưa tài liệu, vậy tại sao không đi vào trong?”
Chu Miểu Miểu nhanh chóng chỉnh lại tâm trạng của mình khi nghe thấy giọng nói của Triều Dã, cô ta nhanh chóng trả lời: “Văn phòng của tổng giám đốc đang tiếp khách, nếu giờ tôi vô duyên bước vào, có thể ảnh hưởng đến cuộc họp của họ.”
Lý do này quá sức hoàn hảo.
Cửa phòng làm việc cách âm khá tốt, không cần lo lắng cô ta sẽ nghe thấy gì.
“Nếu đã biết tổng giám đốc đang ở bên trong họp bàn công việc, giấy tờ không cần vội thì có thể trở về trước, khách ra về rồi trở lại cũng không muộn.” Triều Dã thản nhiên nói.
“Vâng.” Chu Miểu Miểu nghe vậy, nhanh chóng rời đi.
Đi đến một góc khuất, cô ta mới đưa mắt liếc Triều Dã một cái.
Rồi cô ta rón rén đi đến một nơi không người, lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn rất dài, sau đó lập tức xóa tin nhắn này đi.
Xong xuôi đâu đấy, cô ta đặt điện thoại trở lại túi như không có chuyện gì xảy ra, rồi quay trở lại phòng thư ký.
Tối đêm, có hai bóng người lẻn vào biệt thự tráng lệ, là phòng tân hôn trước đây của Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần.
Tô Khiết và Lý Lâm đều mặc đồ đen, Tô Khiết còn mặc một bộ đồ da, trông cô rất xinh đẹp!
Hai người họ nấp trong bụi cỏ, hai nhà nghiên cứu đi ngang qua: “Các cậu có chắc là đã tắt hết thiết bị trong phòng nghiên cứu rồi chứ? Có sai sót gì không?”
“Không có, tôi đã kiểm tra ba lần tất cả các thiết bị đều hoạt động bình thường và đều được tắt rồi, bù đầu nghiên cứu suốt mấy ngày liền không cả biết thời gian, cảm tưởng tóc trên đầu tôi đã rụng gần hết rồi đây.”
Hai người dần dần đi xa, bọn họ cũng không phát hiện trong bụi cỏ còn có người.
Mãi cho đến khi toàn bộ căn biệt thự yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng côn trùng, Tô Khiết và Lý Lâm mới chậm rãi đi ra.
Hai người nhìn nhau, rón rén đi về phía cửa.
“Anh ở đây giải mật mã, tôi canh cửa.” Tô Khiết thấp giọng nói.
Lý Lâm gật đầu, đồng thời động tác tay càng nhanh hơn.
Giờ phút này vô cùng quan trọng, bọn họ nhất định phải nắm bắt cơ hội này, nếu như bị phát hiện, về sau nơi này nhất định sẽ tăng cường canh phòng, đến lúc đó bọn họ sẽ khó có thể ra tay.
Tô Khiết vừa mới đi tới cửa, vừa vặn đụng phải một bóng người leo tường đi vào, hai người nhìn nhau, lập tức có mùi thuốc súng tỏa ra.
Trong bóng tối, hai người họ quấn lấy nhau qua lại, nhưng động tác của họ đều rất nhẹ nhàng, sợ làm kinh động tới người khác.
Nhưng về kỹ năng, Tô Khiết rõ ràng nhỉnh hơn một chút, và người mặc đồ đen kia nhanh chóng bị tụt lại phía sau.
Bóng người này rõ ràng là một cô gái, nhưng cả người và mặt đều bị che kín, chỉ lộ ra một đôi mắt vô cùng sắc bén.
Cô ta nhìn chằm chằm Tô Khiết, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng, lặng lẽ cuộn chặt tay thành quyền.
Cô ta biết mình không bằng Tô Khiết, cuối cùng chỉ có thể xoay người rời đi.