Nguyễn Hạo Thần không biết trả lời Lâm Tiêu thế nào. Anh biết mình nợ cô ta rất nhiều, hơn nữa thứ mà anh thiếu nợ là thứ mà cả đời này anh không thể trả nổi.
Vì vậy anh mới đồng ý đính hôn với cô ta. Nếu Tô Thanh Anh không xuất hiện, có lẽ anh sẽ ở cùng cô ta cả đời, cho dù không có con cái cũng không sao.
Nếu thật sự muốn có con thì có thể đi đến viện mồ côi nhận nuôi, đón một đứa trở về, yêu thương như con đẻ.
Thế nhưng, ai có thể ngờ rằng, lúc đó Tô Thanh Anh đột nhiên trở lại. Vì vậy, tất cả mọi kế hoạch đều bị thay đổi.
Anh vốn tưởng rằng mình có thể xử lý tốt. Nhưng bây giờ, nhìn cục diện rối rắm này, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện cảm giác buồn bực chưa từng có.
Bây giờ Nguyễn Hạo Thần vô cùng chắc chắn. Giữa mình và Lâm Tiêu đã không còn bất cứ khả năng nào nữa. Ngay từ khi Tô Thanh Anh xuất hiện, biết rõ thân phận của cô, anh đã biết mọi thứ sẽ chấm hết.
“Thần, em van anh, hãy trả lời em đi mà. Những lời anh nói đều là giả đúng không? Không phải anh muốn hủy hôn với em, mà chẳng qua anh chỉ đang đùa với em thôi, đúng không?
Thần à, anh mau nói chuyện đi, tất cả đều là giả đúng không? Tất cả đều không phải sự thật, không phải sự thật!”
Lâm Tiêu khóc đến mức hai mắt đẫm lệ, nhìn gương mặt Nguyễn Hạo Thần trở nên mơ hồ. Hai tay cô ta nắm chặt cánh tay Nguyễn Hạo Thần, khóc không thành tiếng.
Có lẽ là vì Lâm Tiêu khóc to quá, y tá lập tức bước đến. Thấy Lâm Tiêu khóc đau lòng như thế, cô ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó, cô ta lập tức khẽ nói: “Các anh chị, yêu cầu không được khóc lóc ồn ào trong hành lang bệnh viện. Điều này sẽ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của các bệnh nhân khác, mong hai vị hiểu cho.”
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô ta, vẻ mặt vẫn tỏ ra vô cảm. Nhưng trong lòng lại bất đắc dĩ, cục diện này rất khó giải quyết.
Anh vô thức quay đầu nhìn Tô Thanh Anh, lại thấy cô đang cúi đầu. Không biết cô đang nói gì với Tôn Tử Phàm, dường như rất nghiêm túc.
Hình như cô cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần, quay đầu nhìn lại theo bản năng.
Không ngờ lại chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh. Ánh mắt kia rất sâu, sâu đến mức người khác không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Cô nhìn Lâm Tiêu đứng bên cạnh anh khóc đến nghẹn ngào, thấp giọng nói: “Nếu không có chuyện gì thì hai người về nhà giải quyết trước đi. Dù sao nơi này cũng là bệnh viện, làm ồn đến người khác cũng không ổn cho lắm!”
“Tô Khiết, cô còn giả bộ tốt đẹp gì chứ? Nếu không phải tại cô, tôi và Thần cũng không đi đến bước này, tất cả đều tại cô!”
Tâm trạng của Lâm Tiêu trở nên vô cùng kích động. Cô ta bước nhanh đến trước mặt Tô Thanh Anh, giơ tay lên muốn tát cô một cái nhưng lại bị Tôn Tử Phàm lập tức ngăn lại.
Anh ta lạnh mặt nhìn Lâm Tiêu, hất mạnh cô ta ra.
“Bây giờ cũng không còn sớm nữa, bệnh nhân ở tầng này đều đã ngủ rồi. Mong cô Lâm kiềm chế âm lượng và hành vi của bản thân lại một chút.
Cô biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay, tất cả đều do bản thân cô tự chuốc lấy. Cô lại đổ tất cả lỗi lầm lên đầu Tiểu Anh, cô không cảm thấy mình quá đáng à?
Chính bản thân cô không quản được người đàn ông của mình, thì liên quan gì đến Tiểu Anh chứ? Giữa các người xảy ra chuyện thì nhất định là lỗi của người khác ư? Cô không soi gương nhìn lại bản thân mình một chút xem.”
Tôn Tử Phàm nói chuyện với những người phụ nữ khác chưa bao giờ biết đến mấy chữ dịu dàng và thân sĩ viết như thế nào, ngoại trừ Tô Thanh Anh.
Những điều ngoại lệ của anh ta đều dành cho một người phụ nữ. Trước đây cô ấy tên là Tô Khiết, trải qua một trận sinh tử, về sau cô ấy đã đổi tên là Tô Thanh Anh.
“Nhưng rõ ràng là tôi và Thần yêu nhau trước. Tô Khiết mới là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của tôi và Thần!”
Tô Thanh Anh chỉ cảm thấy lời của cô ta rất nực cười. Làm sao cô lại biến thành kẻ thứ ba rồi?
Cô ép Nguyễn Hạo Thần cưới mình à?
“Cô hỏi Nguyễn Hạo Thần đi, năm đó là tôi ép anh ta cưới tôi ư? Có phải bởi vì tập đoàn Nguyễn Thị xảy ra chuyện, cần nguồn vốn của tập đoàn Tô Thị. Vì thế ba mẹ hai bên đề nghị thông gia với nhau hay không?
Nếu năm đó cô có thể lấy ra được nguồn tài chính cứu tập đoàn Nguyễn Thị thì hiện tại chắc chắn hai người đã hạnh phúc bên nhau. Đáng tiếc, cô không có bản lĩnh đó, đúng chứ?
Hơn nữa, lúc đó dì Nguyễn cùng đã nói, chắc chắn sẽ không cho phép người con dâu như cô bước vào cửa. Vì thế, sao tôi lại là người phá hư mối quan hệ giữa cô và Nguyễn Hạo Thần được chứ?
Ngoài ra, lúc đó Nguyễn Hạo Thần lấy tôi, chẳng phải anh ta cũng tự nguyện đấy ư? Lúc đó, tôi cũng biết trong lòng anh ta có cô, nhưng vậy thì đã sao?”
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Anh, chỉ ước gì có thể xé nát gương mặt đó. Năm năm trước, cô ta đã hoàn toàn phá hủy gương mặt này. Thật không ngờ, bây giờ nó lại khôi phục hoàn mỹ như thế? Tại sao mạng của Tô Khiết lại lớn đến vậy?
Bị trúng đạn còn bị rơi xuống biển mà vẫn không thể giết chết cô ta!1
Tô Thanh Anh cười với cô ta, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Cô rất hài lòng khi nhìn thấy Lâm Tiêu biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay. Cô nhất định phải khiến người đàn bà này tự mình trải nghiệm những tổn thương và đau đớn mà năm đó mình từng nếm qua.
Nguyễn Hạo Thần bước tới, nhìn Tô Thanh Anh, bất đắc dĩ nói: “Để anh đưa cô ấy về trước, có chuyện gì thì có thể gọi điện cho anh bất cứ lúc nào.”
Tô Thanh Nhan chỉ cười lạnh nhất, không trả lời anh.
Bây giờ chắc chắn cô không có chuyện gì, người có chuyện là anh.
Sau khi trở về, với tính cách của Lâm Tiêu, chắc chắn sẽ cãi nhau một trận với anh.
Cô chỉ cần ngồi xem kịch vui là được.
Nguyễn Hạo Thần vội vàng đưa Lâm Tiêu rời đi, ngay lập tức hành lang yên tĩnh trở lại.
Ánh mắt Tôn Tử Phàm liếc nhìn cô đầy ý vị sâu xa. Bây giờ càng lúc anh ta càng không hiểu cô, cũng không biết rốt cuộc cô muốn làm gì.
Tô Thanh Anh ngồi xuống ghế, vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh, mỉm cười dịu dàng với anh ta.
“Anh ngồi xuống chúng ta nói chuyện một lát.”
Tôn Tử Phàm nghe lời ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn sang phía khác.
Theo anh, giữa bọn họ không có chuyện gì hay để nói cả. Nói tới nói lui, cuối cùng cũng chỉ là chuyện liên quan đến người đàn ông tên Nguyễn Hạo Thần kia thôi.
“Em biết anh không thích em và Nguyễn Hạo Thần ở cùng nhau. Anh lo lắng em sẽ bị tổn thương, những điều này em đều hiểu. Nhưng nếu em không đến gần anh ta thì làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ của em được? Hơn nữa, em cũng có chuyện mình muốn làm.”
“Tiểu Anh, anh biết em muốn trả thù, anh cũng biết em luôn canh cánh trong lòng chuyện năm năm trước. Thế nhưng, em không cần làm mọi chuyện quang minh chính đại như thế. Chúng ta âm thầm làm là được, không cần phải tiếp xúc với Nguyễn Hạo Thần thì mới có thể.
Hay là nói, trong lòng em vẫn chưa hoàn toàn quên được anh ta. Vì vậy, vừa trở về nước em đã không nhịn được mà muốn đến gần anh ta. Cái em gọi là trả thù chẳng qua cũng là lý do em tiếp cận anh ta mà thôi.”
Tô Thanh Anh không lập tức phản bác mà lẳng lặng suy ngẫm những lời Tôn Tử Phàm vừa nói.