Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 334: Chương 334: Mỗi người một suy nghĩ




Tô Thanh Anh giơ ly rượu trong tay, đôi môi đỏ lộ ra ý cười quyến rũ, nụ cười của cô khiến trái tim Nguyễn Hạo Thần không khỏi ngẩn ngơ.

Hễ cô cười là trái tim anh lại không thể yên ổn…

Dáng vẻ ấy của cô thật sự quá đẹp, đồng thời càng tăng thêm mấy phần ý vị, rất dễ mê hoặc tâm hồn người ta.

Nhưng anh cam lòng bị mê hoặc!

“Không ngờ muộn như vậy rồi mà anh còn đến đây, trùng hợp thật đấy.” Tô Thanh Anh ngừng lại một thoáng, giả vờ giải thích, “Nếu tôi nói là tôi đến đây để nhớ lại kỷ niệm của chúng ta, thì liệu anh có tin lời tôi nói không?”

Thật ra lúc nói những lời này, đến chính bản thân Tô Thanh Anh cũng không tin, mục đích của cô cực kỳ rõ ràng, che giấu cũng chỉ là hành vi thừa thãi mà thôi.

Ở trước mặt Nguyễn Hạo Thần, mặc kệ là làm gì hay giải thích điều gì, anh đều sẽ trực tiếp nhìn thấu tất cả, anh có một đôi mắt hiểu rõ lòng người.

Nói trắng ra là quá sắc bén, thế nên mới có thể nhìn rõ lòng dạ của những người khác.

Bây giờ trong lòng anh chắc chắn cũng biết rõ tối nay cô đến đây vì điều gì, lời giải thích của cô chỉ là thừa thãi, đồng thời cũng chẳng có chút sức lực nào cả.

Nguyễn Hạo Thần cởi áo vest ra, tháo cà vạt rồi ném nó lên ghế sofa, ung dung thong thả xắn ống tay áo lên.

“Em đến đây vì cái gì không cần anh phải nói thêm nữa, nhưng anh rất vui vì em có thể nghĩ đến nơi này.” Nguyễn Hạo Thần hờ hững nói một câu, sau đó đi thẳng vào phòng bếp.

Anh mở máy lọc nước, rót một cốc nước nóng, đi đến trước mặt cô, lấy ly rượu trong tay cô đi, nhét cốc nước nóng vào trong tay cô.

Vết thương trên người Tô Thanh Anh vẫn chưa lành hẳn, không nên uống rượu, càng không nên hút thuốc.

Nếu như nói với cô thì cô chắc chắn sẽ không nghe, chẳng bằng cứ hành động thực tế thì hơn!

Anh quay người ra ngồi xuống ghế sofa, đôi chân thon dài vắt chéo lại, vẻ mặt rất hờ hững.

Anh liếc cô một cái, ngón cái tay phải nhẹ nhàng vân vê chiếc đồng hồ trên tay, hỏi: “Thật ra anh vẫn luôn rất tò mò, em muốn có dữ liệu nghiên cứu sinh vật này để làm gì? Hơn nữa em căn bản không biết trong nghiên cứu này rốt cuộc là thứ gì, đáng cho em tốn nhiều công sức như vậy để tranh giành hay sao?”

Bàn tay cầm cốc nước của Tô Thanh Anh siết chặt lại, nhưng vẻ mặt lại chẳng mảy may thay đổi, vẫn là dáng vẻ ngang nhiên không thẹn với lòng. Cô thong thả ngồi xuống bên cạnh anh, sofa lún xuống một chút, nói: “Hẳn là anh biết rất rõ, cũng hiểu rất rõ, không phải là tôi muốn có những thứ này. Với sự thông minh và tài trí của anh, chắc là đã tra ra được đằng sau lưng tôi còn có sự tồn tại của những người khác từ lâu rồi.”

“Tôi nợ người đó một mạng, không, có thể nói là hai mạng, thế nên tôi nhất định phải nghe lời người đó. Nếu không có người đó, có lẽ tôi đã không thể sống đến hiện tại, Tiểu Bảo cũng không thể ra đời. Mà anh cũng nên cảm ơn người đó mới đúng, cho anh có được một đứa con.”

Nguyễn Hạo Thần nghe vậy, đôi môi mỏng mím chặt lại, không nói câu gì.

Anh không thể không thừa nhận lời Tô Thanh Anh nói là sự thật, nếu không có người đó, cả đời này anh cũng không có cơ hội gặp lại cô nữa.

Anh quay đầu sang nhìn cô, đôi mắt càng sâu thêm mấy phần.

Ánh mắt dần dần đi xuống, tối nay cô ăn mặc rất quyến rũ, cũng rất mê người. Nhưng anh biết với tình trạng của mình, anh không thể làm bất cứ chuyện gì khác.

Trừ khi anh thật sự muốn rút ngắn tuổi thọ của mình!

Tô Thanh Anh thuận theo tầm mắt của anh, cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt thoáng cái tối sầm, rõ ràng bọn họ đang bàn chuyện nghiêm túc mà? Nhưng suy nghĩ của anh rốt cuộc đã lệch đi tận đâu vậy?

Tô Thanh Anh nở nụ cười cứng ngắc, hận không thể tát cho anh một cái.

“Nguyễn Hạo Thần, rốt cuộc anh có đang nghe tôi nói không? Còn cả mắt anh nữa, đang để đi đâu đấy!” Tô Thanh Anh quát lên.

Nguyễn Hạo Thần chậm rãi đưa mắt đi, không hề lúng túng một chút nào: “Chúng ta đều là vợ chồng già cả rồi, cơ thể em còn chỗ nào mà anh chưa từng thấy đâu? Xấu hổ cái gì!”

Tô Thanh Anh: …

Trong lòng cô thầm phỉ nhổ không ngừng, bây giờ anh đã đến mức không biết xấu hổ rồi đúng không.

Cô không nhịn được lườm anh một cái, bực bội nói: “Bây giờ tôi không muốn tranh luận những thứ này với anh, hẳn là bản thân anh biết rõ tối nay tôi đến đây làm gì. Tôi không biết phá giải mật mã của cánh cửa đó, hay là anh đưa tôi vào dạo một vòng nhé?”

Nguyễn Hạo Thần: …

Yêu cầu đúng là càng ngày càng to gan, ban đầu là hỏi anh vị trí của sở nghiên cứu, bây giờ còn muốn đi vào dạo một vòng?

Chuyện này không có cửa thương lượng đâu!

Anh không vội vàng trả lời cô mà đứng dậy đi vào phòng bếp rót cho mình một ly rượu, Tô Thanh Anh thấy vậy thì nhíu chặt mày.

Vết thương trên người anh vẫn còn nghiêm trọng như vậy, càng không thể uống rượu!

Cô nhanh chóng đi tới đoạt lấy ly rượu trong tay anh: “Nguyễn Hạo Thần, anh điên rồi phải không? Hay là anh căn bản không muốn sống nữa, rượu là thứ mà bây giờ anh có thể chạm vào à?” Tô Thanh Anh cảm thấy anh hơi thần kinh, anh biết là vết thương của cô không thể uống rượu, nhưng vết thương của anh còn nghiêm trọng hơn của cô, thế mà lại muốn uống rượu. Chắc chắn là đầu óc anh có vấn đề rồi!

“Xin lỗi, nếu em muốn cái mạng này của anh, anh có thể cho em không chút do dự. Nhưng đối với anh mà nói, hạng mục nghiên cứu sinh vật này còn quan trọng hơn cả tính mạng, thế nên anh không thể đưa nó cho em được.” Bởi vì hạng mục nghiên cứu sinh vật này có thể củng cố địa vị của tập đoàn Nguyễn thị. Nếu mai sau anh rời khỏi thế giới này, tập đoàn Nguyễn thị vẫn sẽ nhận được sự bảo vệ của giới quan chức, có một số kẻ tự nhiên cũng sẽ không dám làm khó cô.

Nếu hạng mục này không liên quan gì đến tập đoàn Nguyễn thị, hoặc là không có tác dụng gì đối với anh, một khi cô muốn, anh nhất định sẽ chắp hai tay dâng cho cô.

Tô Thanh Anh nghe xong, trong lòng vô cùng thắc mắc, rốt cuộc hạng mục này là gì? Không ngờ Nguyễn Hạo Thần lại coi nó quan trọng hơn cả tính mạng của mình!

Cô dần rơi vào trầm tư, bây giờ cô hoàn toàn không nghĩ ra rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần muốn làm gì, càng không nhìn thấu tâm tư của anh.

“Thật ra anh không cần xin lỗi tôi, chuyện này vốn không phải lỗi của anh, thế nên anh cần gì phải xin lỗi? Dù sao tôi cũng hơi ép người quá đáng.” Từ sau khi trở về, Nguyễn Hạo Thần chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với cô, càng đừng nói là tổn thương.

Cô thì ngược lại, mấy lần đều lợi dụng anh.

Nhưng ban đầu cô trở về với lòng căm hận, đương nhiên là phải tìm mọi cách để báo thù, cho dù là lợi dụng Nguyễn Hạo Thần thì đối với cô mà nói cũng là chuyện hiển nhiên mà thôi.

Có thể lợi dụng kẻ địch của mình, chứng minh đó là bản lĩnh của mình.

Nhưng bây giờ rất nhiều chuyện đã được làm rõ, mối hận trong lòng cô cũng đã tan biến theo cái chết của Lâm Tiêu.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, muốn cầm ly rượu lên uống một ngụm, lại bị Tô Thanh Anh ngăn lại.

Anh biết bản thân không thể uống rượu, nhưng bây giờ tâm trạng của anh thật sự đang rất phức tạp, không thể uống rượu hay hút thuốc, sẽ chỉ càng thêm phiền não.

Cho dù cơ thể của anh đã biến thành cái dạng này, nhưng anh vẫn muốn uống say mới thôi.

Dù sao chắc là anh cũng không khỏi bệnh được, thời gian cũng chẳng còn bao nhiêu nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.