Tô Khiết biết anh muốn làm gì nên lại hoảng hốt một lần nữa, cô cố gắng bò ra khỏi bồn tắm nhưng lại bị anh đè trở về.
“Đừng cử động!”
Gương mặt của Nguyễn Hạo Thần bình tĩnh, túm lấy khăn tắm ở bên cạnh rồi cúi người xuống, không ngừng chà lên người cô. Anh chà hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại giống như người máy, cố chấp gần như phát điên.
Làn da của Tô Khiết vốn mềm mại, bình thường va chạm nhẹ cũng sẽ để lại dấu vết. Sao có thể chịu được việc bị anh lau chùi nhiều lần như vậy, do thế mảng da trên cổ của cô nhanh chóng bị chà sát đến hằn cả tơ máu đỏ rực, đau đến nỗi cô không ngừng hít khí lạnh vào.
Đừng mà! Đừng mà!
Tô Khiết sợ hãi che bụng, không ngừng lắc đầu và cố gắng tránh né những hành động thô bạo của anh. Cô đau đớn mà cắn chặt môi dưới, phát ra giọng mũi đau đớn khó chịu.
Nguyễn Hạo Thần dừng hành động lại, đôi mẳt đỏ hoe dần biến mất mà thay vào đó là gương mặt lạnh lùng.
“Không chịu nổi chút đau này sao? Đồ đàn bà ác độc như cô cũng xứng để giả vờ đáng thương ở đây à? Cô tự rửa đi, không rửa sạch thì đừng ra ngoài. Đúng là khiến người ta buồn nôn!”
Nguyễn Hạo Thần nhíu mày, ném khăn tắm trong tay rồi quay người rời đi.
Phía sau anh vang lên tiếng nghẹn ngào khàn khàn của Tô Khiết, Nguyễn Hạo Thần không quay đầu vẫn sải bước rời đi với gương mặt chán ghét.
Bên trong phòng tắm, nước trong vòi hoa sen bắn ra tung toé. Tô Khiết ướt sạch cả người ngồi trong bồn tắm, hai tay ôm đầu gối bật khóc giống như một đứa trẻ, hai bả vai gầy gò không ngừng rung lên.
Cô và Nguyễn Hạo Thần là mối liên hôn thương mại, sau khi kết hôn cô mới biết anh đã có bạn gái, là mối tình đầu là Lâm Tiêu.
Nửa năm trước nhà họ Nguyễn xảy ra hoả hoạn đã cướp đi mạng sống của bố mẹ Nguyễn Hạo Thần, khiến Lâm Tiêu biến thành người thực vật. Mà cũng bởi vì cứu Nguyễn Hạo Thần mà cô bị sặc khói, tổn thương đến cổ họng nên không thể phát ra tiếng được nữa.
Nhưng sau khi tỉnh lại, Nguyễn Hạo Thần lại tưởng người duy nhất bình an là cô, nên cho rằng cô là người gây ra trận hỏa hoạn, chỉ bởi vì không có bằng chứng nên anh mới không làm gì được cô.
Mối quan hệ hôn nhân vốn dĩ đang bình yên của bọn họ lại rơi vào trạng thái đóng băng, bọn họ biến thành người xa lạ ở chung một nhà.
Một lúc lâu sau Tô Khiết mới lau sạch sẽ và quay về phòng ngủ, cô nằm trên giường nhưng lại trằn trọc không ngủ được.
Cô biết Nguyễn Hạo Thần hận mình, cho dù cô có giải thích như thế nào cũng không có tác dụng gì. Nhưng đứa trẻ này vô tội, mặc dù nó chỉ là điều ngoài ý muốn.
Hai tháng trước, có một lần anh uống say, khi dìu anh vào phòng anh coi cô là Lâm Tiêu, sau đó...
Chuyện này Tô Khiết không hề nói, từ trước đến nay Nguyễn Hạo Thần cũng không biết hai người đã xảy ra quan hệ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Khiết bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại.
Điều khiến cô ngạc nhiên là Nguyễn Hạo Thần gọi đến, trong điện thoại giọng nói của anh vẫn lạnh lùng và xa cách.
“Tối nay có một bữa tiệc, tôi đã cho người đưa lễ phục đến. Cô trang điểm, ăn mặc tử tế cho tôi, tối nay tài xế sẽ đến đón.”
“Ừm.” Tô Khiết chỉ có thể phát ra những âm tiết cơ bản trong khoang mũi, sợ bị anh phát hiện ra những thứ khác nên cô nhanh chóng cúp điện thoại.
“Cô...” Nguyễn Hạo Thần còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị cắt ngang bởi âm thanh cúp máy. Gương mặt anh trầm xuống, ném điện thoại di động xuống ghế sofa bên cạnh.
Tô Khiết đứng trước cái gương to, nhìn bản thân được trang điểm tinh tế ở trong gương mà hơi ngây người lại.
Nguyễn Hạo Thần kêu người đưa tới một chiếc sườn xám dài. Sợi vải màu đỏ nhung làm tôn lên mắt ngọc mày ngài, vóc dáng vòng nào ra vòng đó của cô. Nhất là khi cô búi mái tóc đen như thác nước lên, nhìn cô càng giống như mỹ nhân nổi tiếng thời dân quốc.
Ngón tay cô dừng lại ở cái cổ trắng ngần, chỉ tiếc rằng nơi này không thể phát ra tiếng được nữa. Nhưng đổi lại người đàn ông đó còn sống thì rất đáng!
Nghĩ đến điều này, Tô Khiết nở nụ cười vui vẻ.
Người tài xế đến đón nhanh chóng có mặt ở cửa, nghĩ đến mình sẽ rất nhanh gặp được anh, Tô Khiết đi lên xe với tâm trạng phức tạp. . Đam Mỹ Sắc
Chiếc xe chạy êm ru đến nơi tổ chức tiệc, Tô Khiết quay đầu nhìn cảnh thu bên ngoài cửa sổ, cố gắng để mình thoải mái hơn một chút.
Rất nhanh tài xế dừng lại trước một khách sạn.
“Thưa cô, anh bảo cô đi vào trong phòng trước. Có thể anh ấy muốn cho cô một bất ngờ... Số phòng là 1080.” Người tài xế mở cửa xe ra, bảo Tô Khiết xuống xe, nhìn cô với vẻ mặt tươi cười.
Tô Khiết nghi ngờ nhìn tài xế, bỗng nhiên nhớ ra hôm nay cũng chính là sinh nhật của mình.
Nhưng điều cô nghi hoặc là tối hôm qua Nguyễn Hạo Thần còn đang rất tức giận, tại sao bỗng nhiên lại đối xử tốt với mình như vậy?
Mặc dù nghi ngờ, nhưng Tô Khiết vẫn đi vào trong khách sạn. Có lẽ trong lòng cô vẫn còn đang hy vọng, biết đâu anh thật sự muốn tạo niềm vui bất ngờ cho mình trong ngày sinh nhật...
Nghĩ đến đây, chân của cô không khỏi bước nhanh hơn, khóe môi cũng nhếch lên để lộ ra đường cong tuyệt đẹp.
Tô Khiết mang theo lòng tràn đầy chờ mong, dừng lại trước cửa phòng 1080. Cô hít một hơi thật sâu, đang định gõ cửa thì nhận ra cánh cửa chỉ khép hờ. Vì vậy cô trực tiếp đẩy cửa đi vào bên trong.
“Cô Tô, cuối cùng cô cũng đến rồi.”