Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 147: Chương 147: Mụn đỏ




Tập đoàn Nguyễn thị.

Lúc Tô Thanh Anh tới công ty, phát hiện Lâm Tiêu không ngồi ở vị trí của mình. Hơn nữa xem ra, hình như cô ta không có đi làm.

Lẽ nào đã chịu đả kích nghiêm trọng gì đó ư?

Tô Thanh Anh cảm thấy rất có khả năng này, chắc Nguyễn Hạo Thần đã nói chuyện huỷ hôn với cô ta. Lâm Tiêu yêu anh đến tận xương tuỷ. Nếu Nguyễn Hạo Thần rời khỏi cô ta, bản thân cô ta cũng không chắc chắn mình có thể sống tiếp được hay không.

Tối hôm đó lúc ở bệnh viện, chính Lâm Tiêu đã từng nói ra những lời này. Nếu không có Nguyễn Hạo Thần, thì cô ta thật sự không thể sống tiếp. Điều quan trọng là Lâm Tiêu đã dành hết hơn chục năm thanh xuân cho anh.

Đây là một tình yêu sâu đậm thật sự có ý nghĩa, nhưng đáng tiếc đã xảy ra quá nhiều biến cố trong đó.

Giám đốc Hồ đi tới, không nhịn được nói: “Cô Tô, cô đã sửa kế hoạch quảng cáo lần này rất tốt. Hơn nữa, người đại diện do cô chỉ định cũng rất phù hợp với yêu cầu các mặt của sản phẩm, đều thuộc loại hình khiêm tốn mà sang trọng.

Nhưng cô có thể mời được Ảnh đế Tần Lâm làm đại diện, thật đúng là nằm ngoài dự liệu của tôi. Vì trong khoảng thời gian này, Ảnh đế Tần Lâm chỉ chú tâm đến mảng điện ảnh và truyền hình, rất ít nhận làm đại diện. Nghe nói có lần, một nhãn hàng lớn trong nước muốn mời anh ấy làm đại diện, nhưng đều bị từ chối.

Tôi không ngờ lần này cô có thể mời được anh ấy, đúng là tốt quá. Cô Tô, nếu lần sau cô gặp mặt Ảnh đế Tần Lâm thì có thể xin một bức ảnh có chữ ký của anh ấy giúp tôi được không? Tôi là fan của anh ấy!”

Nghe giám đốc Hồ bô bô nói một tràng, cô không khỏi mỉm cười.

Vì bình thường, giám đốc Hồ thuộc kiểu người tương đối cứng ngắc và nghiêm túc. Nhưng bây giờ bà ta lại bày ra vẻ mặt của fan girl, thậm chí còn si mê đến mức khiến cô không nhịn được muốn cười. Sự tương phản giữa hai nhân cách thật sự quá lớn.

Nhưng cũng chẳng lạ khi người đàn ông ưu tú như Tần Lâm có nhiều fan hâm mộ và người yêu mến như vậy.

“Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ giúp bà nói với anh ấy. Đúng rồi giám đốc Hồ, hôm nay Lâm Tiêu không đi làm hả?”

Giám đốc Hồ lắc đầu: “Tôi chưa thấy bóng dáng cô ta đâu, cũng không biết có phải vì nguyên nhân nào đó nên mới không đi làm? Nhưng Tổng giám đốc không có nói gì cả, nên chúng tôi cũng chẳng cần bận tâm.

Dù gì đây cũng đâu phải chuyện chúng tôi có thể quản nổi, đúng không?”

“Nói vậy cũng không sai, với thân phận của Lâm Tiêu thì quả thật chúng ta không có tư cách để quản.”

Một tuần này Tô Thanh Anh bận tối tăm mặt mũi, cũng không rảnh để ý cô ta đang làm gì. Hôm nay cô ta không đi làm thì đúng là lạ. Nhưng đây cũng không phải chuyện của cô, làm tốt chuyện của mình là được rồi.

“Haiz, cô Tô, mặt cô sao vậy?” Lúc Tô Thanh Anh nghe thấy câu này, cô lập tức biết không ổn.

Trên mặt chắc đã bắt đầu nổi mụn đỏ, buổi sáng thì không nổi, cô tới đây rồi mới mọc lên.

“Không có gì đâu. Tôi dị ứng với lẩu, hôm qua đi ăn lẩu nên hôm nay mới bị nổi mụn, không có gì to tát. Lát nữa tôi đi bôi chút thuốc là được.”

Giám đốc Hồ nghe vậy thì gật đầu: “Vậy được, cô nhất định phải để ý một chút, dị ứng trên mặt không phải chuyện đùa đâu.”

“Được. Cảm ơn giám đốc Hồ quan tâm, tôi nhất định sẽ để ý.”

Sau đó, Tô Thanh Anh đi vào nhà vệ sinh, nhìn mụn đỏ hiện trên mặt không khỏi cảm thấy hơi bất lực. Cô vốn tưởng rằng đã khỏi rồi, kết quả nó còn chọn thời gian mọc lên nữa. Bây giờ cô không có thuốc ở đây, đành phải tự ra ngoài mua mới được.

Tô Thanh Anh vừa về chỗ làm của mình thì thấy Nguyễn Hạo Thần cầm một cái hộp nhỏ đi tới.

Sau đó, anh không hề khách sáo nắm lấy cằm cô rồi nhìn trái nhìn phải: “Cũng may không nghiêm trọng lắm, nếu không mặt của em có thể bị huỷ thật đấy.” . Hãy tìm đọc trang chính ở ++ ТRUMtru yeИ. v N ++

Tô Thanh Anh hơi mất tự nhiên tránh né ánh mắt của anh, lùi về sau một bước.

Vẻ mặt của người xung quanh nhìn cô cũng dần dần trở nên không thích hợp. Tô Thanh Anh và Tổng giám đốc của họ thật sự có chút quan hệ. Nhìn động tác lúc nãy của Tổng giám đốc mà xem, không khỏi cũng quá quen thuộc, có vẻ đây không phải lần đầu tiên.

Nhưng không phải bây giờ Tổng giám đốc đã có vợ chưa cưới rồi à? Tại sao còn thân mật với Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN như vậy? Quả nhiên giới này khá loạn.

“Cám ơn Tổng giám đốc Nguyễn quan tâm, bây giờ tôi đi mua thuốc.”

Tô Thanh Anh vừa dứt lời, Nguyễn Hạo Thần trực tiếp đặt cái hộp nhỏ kia vào tay cô.

“Tôi đã chuẩn bị cho em rồi, không cần phiền phức ra ngoài mua làm gì. Hơn nữa đây là thuốc phòng dị ứng, sẽ không gây bất kỳ tổn thương nào cho khuôn mặt của em đâu.” Tô Thanh Anh nhìn hộp thuốc mỡ, sau đó gật đầu.

“Cảm ơn!”

“Giữa vợ chồng với nhau thì cần gì khách sáo như vậy?”1

Tô Thanh Anh: “…”

Lúc nãy họ nghe thấy gì thế? ‘Giữa vợ chồng với nhau thì cần gì khách sáo như vậy?’ Ây da, ôi trời ơi, không phải vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Nguyễn là cô Lâm Tiêu ư?

Sao lại đổi thành Tô Thanh Anh rồi? Hơn nữa, còn là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN, ai có thể nói cho họ biết rốt cuộc thời gian này đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Tô Thanh Anh mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác. Cô cũng không biết rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần muốn làm gì? Rõ ràng họ đã không còn là quan hệ vợ chồng nữa, được chứ? Còn phải lớn tiếng nói ra trước đám đông như vậy, làm thế thì người khác sẽ nghĩ gì đây? Thật sự quá đáng ghét!

“Nhớ bôi thuốc đấy, tôi đi trước đây.”

Tô Thanh Anh thấy bóng dáng của anh biến mất khỏi tầm mắt của mình, cô mới dần tỉnh táo lại. Cô cũng không biết rốt cuộc người đàn ông này lên cơn gì nữa?

Nguyễn Hạo Thần về đến văn phòng, còn Nguỵ Toàn vừa mới trở lại.

“Tổng giám đốc, chuyện anh nhờ tôi điều tra vẫn chưa có bất kỳ dấu vết nào. Hình như thông tin về cô Tô Thanh Anh đã bị người khác cố tình che giấu cho nên không tra ra được gì.”

Thông tin bị người khác che giấu?

Vậy thì cũng không thể điều tra được mọi thông tin có liên quan đến bệnh tình của cô lúc còn ở bệnh viện bên Mỹ hả?

Rốt cuộc là ai giấu thông tin của cô? Là Tôn Tử Phàm ư?

Trước mắt, Nguyễn Hạo Thần chỉ nghĩ tới khả năng này, còn một vấn đề là ai cứu Tô Thanh Anh khi cô rơi xuống vách núi?

Chuyện này cứ luôn canh cánh trong lòng anh. Nếu lúc đó là Tôn Tử Phàm cứu, anh ta cũng sẽ không ở đó tiếp tục trục vớt nhiều ngày như vậy. Cho nên rõ ràng người cứu Tô Thanh Anh không phải anh ta, mà là người khác.

Điều quan trọng hơn là lần này Tô Thanh Anh trở về giống như còn có chuyện khác để làm. Hơn nữa, sau khi cô quay về, mới xuất hiện người âm thầm thu mua cổ phiếu của Tập đoàn Nguyễn Thị. Vậy rốt cuộc ai là chủ mưu đứng sau cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.