Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 136: Chương 136: Năng lực chịu đựng quá kém




Tần Lâm khẽ cười, nhìn Tô Thanh Anh.

Anh ta buộc phải thừa nhận một điều, trên phương diện kinh doanh, Tô Thanh Anh thực sự là một người rất đặc biệt.

Ở độ tuổi của cô, rất ít người có thể đạt được đến vị trí này, cho dù có thì cũng chỉ là thừa kế công ty nhà mình.

Chứ không giống kiểu tự mình phấn đấu vươn lên như Tô Thanh Anh. Anh ta vô cùng tò mò, không biết tài năng kinh doanh của cô tài giỏi đến mức nào, mới có thể một mạch leo lên được vị trí này.

Rốt cuộc cô đã trải qua bao nhiêu chuyện, chịu thiệt bao nhiêu lần mới có thể rèn luyện cho mình bản lĩnh như vậy.

Tập đoàn DN cũng là một tập đoàn quốc tế nổi tiếng, hiện tại đang đầu tư vào thị trường trong nước, về sau chắc chắn sẽ cực kỳ phát triển.

Tô Thanh Anh là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN, năng lực của cô thế nào không cần nghĩ cũng biết.

“Cô Tô, với năng lực của cô, cô làm việc cho Tập đoàn Nguyễn Thị thực sự là uổng phí tài năng. Hơn nữa, họ lại để cô phụ trách một dự án nhỏ như vậy, không khỏi cũng quá coi trọng cô đi.”

Tô Thanh Anh nghe ra được sự châm biếm trong lời của Tần Lâm.

Bây giờ, cô chỉ là một nhân viên nho nhỏ của Tập đoàn Nguyễn Thị mà thôi, giao dự án này cho cô cũng không có gì không ổn cả.

“Thân phận hiện tại của tôi chỉ là một nhân viên bình thường ở Tập đoàn Nguyễn Thị, không có thân phận nào khác, hoặc cho tôi một đặc quyền nào đó?

Nhưng đúng là có đặc quyền thật, chính là tôi có thể làm việc với khung giờ tự do. Dù hôm nay tôi không đi làm cũng được, đặc quyền này cũng không tệ.”

“Xem ra Tập đoàn Nguyễn Thị đối xử với cô cũng khá tốt.”

Trong lòng Tô Thanh Anh cảm thấy rất bất đắc dĩ: “Nếu đối xử với tôi tốt thì đã không để tôi làm việc ở Tập đoàn Nguyễn Thị!”

Cô còn phải quản lý cả Tập đoàn DN, nếu không phải vì muốn duy trì sự ổn định bằng việc quảng cáo sản phẩm, cô cũng không xuất hiện ở Tập đoàn Nguyễn Thị, càng không tới làm việc ở đó.

“Khiến anh Tần chê cười rồi, nếu họ đối xử tốt với tôi thì cũng không có tình huống này. Nhưng tôi thật sự rất vinh hạnh được làm quen với anh Tần.”

“Cô nói câu này thật sự khách sáo quá, hơn nữa còn rất phép tắc.”

Đôi môi đỏ mọng của Tô Thanh Anh bất giác giương lên.

Chung đụng với Tần Lâm khá thoải mái, cũng không cảm thấy áp lực hay đan xen bất kỳ cảm xúc nào.

Hai người thong thả nói chuyện cả đoạn đường, đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng lại vô cùng vui vẻ.

Lúc Tôn Tử Phàm nhận được tin tức của Tô Thanh Anh, anh ta lập tức đến đó.

Hơn nữa, anh ta còn cầm cả chiếc USB kia đến, bây giờ đang ngồi trên sô pha, nghiên cứu làm sao để phá giải nó.

Chiếc USB này vô cùng quan trọng với đám người kia, càng ngày anh ta càng tò mò nội dung bên trong này rồi.

Có lẽ thật sự là bí mật không thể để ai biết, vì vậy những người này mới vội vàng muốn cướp lại chiếc USB này như thế.

Tô Cảnh Nhạc ngồi bên cạnh anh ta, quan sát tốc độ tay nhanh đến mức chỉ thấy được tàn ảnh của Tôn Tử Phàm.

Đến khi nào cậu bé mới có thể đạt đến trình độ này nhỉ?

Đến lúc đó, chắc chắn cậu bé sẽ là một hacker cực kỳ lợi hại, một mình có thể xâm lấn tường lửa của Tập đoàn Nguyễn Thị.

Cậu bé cúi đầu nhìn bàn tay mập mạp của mình, cảm thấy mơ ước của mình thật xa vời.

Dù sao chính mình còn cần trưởng thành, phải học rất nhiều thứ. Nếu không làm sao có thể kiếm tiền nuôi mẹ và bảo vệ mẹ chứ?

Cậu bé nhìn những dòng số liệu màu xanh không ngừng lướt qua màn hình, xem đến độ hoa cả mắt.

Tô Cảnh Nhạc biết đây là cách phá giải tường lửa vô cùng phức tạp.

Hơn nữa, còn phải chú ý sự theo dõi của đối phương mọi lúc. Nếu tốc độ tay của mình không đủ nhanh, chắc chắn sẽ bị lộ vị trí và ID của bản thân bất cứ lúc nào.

“Daddy Tử Phàm, có phải cái này rất phức tạp không?”

Tôn Tử Phàm cau mày gật đầu, vẫn tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ánh mắt không hề chớp một cái.

Một lát sau, chỉ thấy tốc độ tay của Tôn Tử Phàm nhanh hơn rất nhiều, hoàn toàn chính là kiểu kỹ thuật cao không gì ngăn cản được.

Dường như Tôn Tử Phàm bị thứ gì đó chặn lại, tốc độ tay chậm dần, sau đó gập máy tính lại.

Trên trán anh ta lấm tấm mồ hôi, ngón tay cũng khẽ run rẩy. Chắc chắn đối phương là người rất lợi hại, nếu không làm sao daddy Tử Phàm có thể chật vật như vậy?

“Daddy, thế nào rồi ạ? Có phải đối phương rất tài giỏi không?”

Tôn Tử Phàm nhẹ gật đầu.

Xem ra những người kia đã mời được cao thủ, mục đích chính là chờ anh ta online, sau đó bắt đầu truy tìm.

“Rõ ràng đối phương đã mời được cao thủ rất lợi hại, lúc bố muốn giải khóa tầng thứ hai thì đối phương nhanh chóng xác định được IP của bố. Có vẻ như người này cũng là hacker xếp hạng trên bảng, chắc chắn là một người vô cùng ưu tú.”

“Daddy, có phải người đó còn giỏi hơn cả bố không?”

Tôn Tử Phàm lập tức lắc đầu, nhíu mày, nghiêm túc phân tích.

“Nếu bố và người đó đấu với nhau thì cũng chỉ có thể đánh ngang tay thôi, chưa chắc đã phân rõ thắng bại. Từ kỹ thuật truy tìm dấu vết vừa rồi, đối phương thật sự là một cao thủ.”

Rốt cuộc bên trong chiếc USB kia có chứa nội dung gì nhỉ? Tại sao đối phương lại canh chừng từng giây từng phút như thế.

Tôn Tử Phàm trầm mặc, tay còn lại chạm vào vị trí vết thương của mình.

Đầu ngón tay vẫn đang run rẩy, tốc độ vừa rồi quá nhanh. Lúc này dẫn đến tình trạng đầu ngón tay bị run.

“Xem ra, một mình bố không thể phá được tường lửa này. Đợi khi nào bố rảnh sẽ kêu mấy người bạn đến đây giúp đỡ.”

“Vậy tại sao daddy không tìm con? Con có thể yểm trợ giúp bố. Hơn nữa, đối phương cũng chỉ có một người, chúng ta lại có hai người. Một người tạo IP giả để lừa đối phương, người còn lại sẽ phá giải mật khẩu của bọn họ, con nghĩ cách này có thể thành công đấy.”

Tô Cảnh Nhan không nhịn được lên tiếng.

Cậu bé cũng muốn tham gia vào chuyện này, chắc chắn cao thủ so tài sẽ vô cùng kích thích.

Tôn Tử Phàm liếc nhìn cậu bé một cái, anh ta thật sự nghi ngờ, có phải kiếp trước cậu bé quên uống canh Mạnh Bà hay không? Vì thế mới tạo ra một thiên tài ở kiếp này.

Anh ta chưa từng gặp đứa trẻ bốn tuổi nào lại thông minh đến mức này, hoàn toàn không giống chỉ số IQ của một đứa trẻ bốn tuổi nên có.

Rốt cuộc, cậu bé là yêu nghiệt phương nào chuyển thế vậy?

“Bạn nhỏ Tô Cảnh Nhạc à, mẹ con đã nói với con dáng vẻ mà một đứa trẻ bốn tuổi nên có hay chưa? Bố thật sự rất hoang mang với biểu hiện quá chững chạc này của con đấy, con có biết không?”

Tô Cảnh Nhạc nghe vậy, lại trưng ra vẻ mặt đáng yêu.

Cậu bé bất đắc dĩ nhún vai.

“Cũng hết cách rồi, thiên tài chính là như vậy. Hơn nữa, con phát hiện năng lực thừa nhận của bố kém thật đấy, từ trước đến giờ cục cưng vẫn luôn thông minh như thế. Kết quả là, mọi người lại cảm thấy con quá chững chạc, có vẻ không bình thường, mà nguyên nhân chính là năng lực tiếp thu của mọi người quá kém.”

Tôn Tử Phàm: “…”

Năng lực thừa nhận của họ thật sự rất kém hả?

Anh ta cũng không cảm thấy vậy, chủ yếu là cậu nhóc này quá thông minh, không thể trách năng lực thừa nhận của bọn họ kém được.

Dù sao trên thế giới này nhiều trẻ con như vậy, bọn trẻ ở độ tuổi của cậu bé đều nghĩ đến chuyện nô đùa nghịch ngợm, hoặc là muốn mua rất nhiều đồ chơi.

Nhưng cậu nhóc này lại không giống vậy, thật sự là có một không hai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.