Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 99: Chương 99: Nghệ thuật xã giao




Rất nhiều người cảm thấy tò mò về thân phận của Tôn Tử Phàm, bọn họ đang suy đoán anh ta và Tô Thanh Anh có quan hệ gì. Tôn Tử Phàm không nói chuyện công việc cho nên chưa từng lộ mặt trong các bữa tiệc thương nghiệp.

“Xin chào Phó tổng giám đốc Tô, ngưỡng mộ cô đã lâu. Nay gặp được người thật còn trẻ hơn tôi nghĩ nữa...”

“Tổng giám đốc Mã khách sáo quá, anh đây cũng là tuổi trẻ tài cao.”

Tôn Tử Phàm xem như đã biết thế nào là ‘nghệ thuật xã giao’ rồi.

Ai tới chào hỏi Tô Thanh Anh cũng không từ chối, còn nói chuyện với bọn họ rất vui vẻ, rất hợp nhau nữa, sau đó hai bên trao đổi danh thiếp.

Nguyễn Hạo Thần ở bên này cũng đang bận rộn xã giao. Hôm nay Lăng Tiêu mặc một bộ đầm dạ hội màu trắng, cô ta khoác tay Nguyễn Hạo Thần, đôi lúc sẽ nói chêm vào vài câu, đúng chuẩn bình hoa di động. Phong cách của Tô Thanh Anh và Lâm Tiêu trái ngược nhau như trời với đất vậy.1

“Tiểu Anh à! Không nhìn ra em lại giỏi ăn nói đến vậy đấy, ai cũng có thể trò chuyện được, giống như em rất quen thuộc tính cách và sở thích của những người đó vậy.” Tôn Tử Phàm không nhịn được nói với cô.

Trong lòng Tôn Tử Phàm thật sự rất vui vẻ, cô bé mà anh ta luôn bảo vệ giờ đã lớn rồi. Cô không còn là bé con ngây thơ hồn nhiên, không hiểu sự đời nữa, giờ đây cô đã có thể tự bảo vệ bản thân.

“Sai rồi! Không phải là em am hiểu sở thích của họ, mà cái đó gọi là gãi đúng chỗ ngứa. Nếu họ thích điều gì hoặc là có hứng thú với chuyện gì, vậy em cũng sẽ nói đến những chủ đề liên quan, như vậy mới có đề tài chung để nói chuyện, sau đó từ từ bồi đắp quan hệ. Không thể cứ mãi nói những câu thổi phồng trống rỗng như ‘anh đẹp trai lắm!’ được, anh mà tin thật thì có mà bị thiểu năng ấy?” Tô Thanh Anh nói xong, cô uống cạn ly champagne trên tay.

“Sức khỏe của em không tốt, nên uống rượu ít thôi. Sau này cũng đừng hút thuốc nữa, anh sẽ tịch thu hết thuốc lá của em.”

Tô Thanh Anh: “...”

Cô bắn cho anh ta một ánh mắt giết người, cô có thể không uống rượu nhưng tuyệt đối không thể không hút thuốc được.

“Tử Phàm, em hỏi anh câu này nhé! Nếu một người không hút thuốc, không uống rượu cũng không đi bar, vậy lúc đau buồn phải làm sao bây giờ?”

Tôn Tử Phàm nhìn cô, rồi đưa tay xoa đầu cô.

Tôn Tử Phàm không biết đáp án của câu hỏi này, bởi vì anh ta cũng không thể tưởng tượng được một người nếu không hút thuốc, không uống rượu thì lúc đau buồn phải làm gì đây?

“Nicotin trong thuốc lá có thể khiến hệ thần kinh tê liệt, mỗi lần nhớ đến những chuyện trong quá khứ em đều không chịu nổi. Cho nên Tử Phàm à, anh đừng ngăn cản em.”

Tôn Tử Phàm không nói lời nào, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào mắt Tô Thanh Anh, nhưng cuối cùng vẫn không hé môi nói gì. Anh ta biết những ký ức đó đã trở thành vết sẹo không bao giờ lành trong lòng cô.

“Ôi chao, hai người trông đẹp đôi này đến đây để thưởng thức rượu ngon à?” Giọng Lâm Tiêu vang lên từ phía sau.

Tô Thanh Anh và Tôn Tử Phàm xoay người lại xem người vừa lên tiếng là ai.

Lúc Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy Tô Thanh Anh đã hoảng hốt vài giây, vì lớp trang điểm tinh xảo trên khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia. Cô đã từng là một Tô Khiết lười trang điểm, nhưng bây giờ đã trở thành Tô Thanh Anh trang điểm sắc sảo như nữ hoàng, một cuộc lột xác xinh đẹp và hoàn hảo.

“Sao hai người lại an nhàn thoải mái quá vậy? Chẳng phải nên đến trò chuyện với những giám đốc kia sao, chúng ta làm gì có chung chủ đề mà nói chuyện.” Tôn Tử Phàm cười nói.

Nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đã khiến anh ta chướng mắt lắm rồi, chứ đừng nói khi nhìn thấy ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần khi nhìn vào Tô Thanh Anh.

“Phó tổng giám đốc Tô cảm thấy mảnh đất này sẽ rơi vào tay ai đây?”

Tô Thanh Anh nghe vậy thì nhìn Nguyễn Hạo Thần, không biết anh ta nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ có người ra giá cao hơn Tập đoàn Nguyễn thị sao. Cũng có thể là có đấy, nhưng sẽ không cao đâu, nói không chừng chỉ là một xu mà thôi?

“Vậy Tổng giám đốc Nguyễn nghĩ thế nào? Chẳng lẽ anh cũng cho rằng sẽ có người ra giá cao hơn Tập đoàn Nguyễn thị ư?”

“Chuyện đó cũng không chắc!”

“À há! Chúc mọi người buổi tối tốt lành!” Nguyễn Hạo Thần vừa nói dứt câu, người dẫn chương trình đã lên sân khấu thông báo kết quả đấu thầu.

Mọi người tiến dần về phía màn hình LED lớn ở phía sau.

“Trong khoảng thời gian gần đây, có rất nhiều người nhìn trúng miếng đất gần trung tâm thành phố Giang Thành, nên hôm nay có rất nhiều hồ sơ dự thầu. Tôi tin mọi người cũng rất chờ mong, để xem đến cuối cùng mảnh đất này sẽ rơi vào tay ai đúng không?”

“Chắc chắn là Tập đoàn Nguyễn thị rồi, lần nào đấu thầu giá của họ cũng cao nhất, cứ như đó không phải là tiền vậy.”

“Hừ, còn không nhìn xem người ta là công ty gì? Anh biết trong túi của họ có bao nhiêu tiền không? Lĩnh vực nào cũng có bàn tay của tập đoàn bọn họ, chỉ riêng lợi nhuận ròng một năm thôi đã hơn trăm tỷ rồi. Vì thế người ta mua một mảnh đất chỉ đơn giản như cho phụ nữ mấy vạn tệ tiêu vặt thôi.”

“Vậy đứng đây chờ xem là được rồi!”

Tô Thanh Anh nghe những lời bàn tán kia xong, theo bản năng nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, công ty của anh ta đúng là rất lớn mạnh. Đúng lúc Nguyễn Hạo Thần cũng quay sang nhìn cô, ánh mắt hai người không hẹn mà chạm vào nhau. Tô Thanh Anh mím chặt đôi môi đỏ, nhanh chóng quay đầu đi.

“Có hai công ty định giá cao nhất, có một điều thú vị là giá hai gói thầu này chênh lệch rất sít sao. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể có một người thắng cuộc mà thôi và sau đây, xin mời mọi người cùng nhìn lên màn hình lớn!”

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía màn hình lớn, số liệu về giá của các gói thầu nhanh chóng trượt xuống. Màn hình nhanh chóng dừng lại, lúc mọi người nhìn thấy cái tên trên đó thì đồng thành ồ lên, sao có thể trùng hợp đến như vậy được chứ?

Ra giá thầu cao nhất là Tập đoàn DN, đứng thứ hai là Tập đoàn Nguyễn thị, nhưng điều đáng chú ý là sự chênh lệch giá của hai gói thầu chỉ có một xu.

Năm trăm ba mươi triệu lẻ một xu!

“Có phải mọi người cũng cảm thấy ngạc nhiên lắm phải không? Tập đoàn DN vừa mới gia nhập thành phố Giang Thành lại ra giá nhiều hơn Tập đoàn Nguyễn thị chỉ có một xu. Bây giờ tôi tuyên bố, mảnh đất này chính thức thuộc về Tập đoàn DN, xin chúc mừng Tập đoàn DN!”

Người dẫn chương trình vừa nói xong, có vài ánh mắt đổ dồn về phía Tô Thanh Anh, chỉ chênh lệch ở hàng đơn vị, chuyện này cũng quá trùng hợp rồi. Đây không giống đang đấu thầu đất, mà giống như muốn chọc tức người ta hơn đấy!

Nguyễn Hạo Thần nhìn về phía Tô Thanh Anh, gương mặt anh không thể hiện cảm xúc gì.

Tô Thanh Anh cũng nhìn anh rồi đổi một ly rượu mới làm tư thế mời, gật đầu cười nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, trùng hợp thật!”

“Tô Thanh Anh, tôi nghi ngờ cô đánh cắp giá dự thầu của Tập đoàn Nguyễn thị chúng tôi, nếu không sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy được!”

Tô Thanh Anh nhếch môi, ánh mắt mang theo sự mỉa mai nhìn Lâm Tiêu: “Cô Lâm, chẳng lẽ cô không biết có một câu ‘thương trường như chiến trường, không từ thủ đoạn’ hay sao?”

“Cô nói bậy, chắc chắn giữa thương trường và chiến trường có chỗ không giống nhau, cô dùng thủ đoạn như vậy là cô không đúng.”

Tô Thanh Anh nghe mấy lời Lâm Tiêu nói chỉ lắc đầu cười, thương trường chẳng phải là nơi cần dùng thủ đoạn nhất sao. Mặc kệ quá trình như thế nào, chỉ cần kết quả như cô mong muốn là được.

Tôn Tử Phàm nhìn thấy hai con số thì vội đỡ trán, thế này có phải trêu đùa người ta hơi quá rồi hay không? Thử nói xem, chênh lệch nhau một ngàn vạn, một trăm vạn hay chỉ là một vạn cũng tốt rồi, nhưng cô cố tình chỉ hơn có một xu, không phải là trêu đùa thì còn là gì được nữa?

Có điều nhìn thấy cảnh này anh ta lại rất vui vẻ!

“Phó tổng giám đốc Tô đúng là cao tay, có thể tính ra con số chính xác Nguyễn thị đưa ra giá thầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.