Đến giờ tan tầm, Tô Thanh Anh gọi điện để Thư Khả Như đón Tiểu Bảo tan học rồi nấu món gì đó cho cậu bé ăn tối.
Mà cô thì đương nhiên phải tăng ca rồi!
Tám giờ tối, Khuynh Thành 1998.
Nơi này người tới người lui nối liền không dứt, đa số đều ăn mặc sang trọng quý phái. Dù sao giá cả khi uống rượu ở Khuynh Thành cao đến dọa người, người ở tầng một đều là tiêu phí thuộc tầng trung, một chai rượu cũng đã hơn bốn số không rồi.
Tầng hai càng đừng nói, càng lên trên càng miễn bàn. Đặc biệt là tầng năm, không phải ai cũng có thể lên được.
Tô Thanh Anh cầm dự án bước vào, vừa vào cửa đã bị mùi nước hoa, mùi thuốc lá và đủ loại mùi hỗn tạp phả vào mặt. Đặc biệt là mùi rượu. Tóm lại hỗn hợp mùi này đúng là một lời khó nói hết.
Trước đây Lâm Tiêu cũng từng đến nơi này để tìm Nguyễn Hạo Thần, nhưng cũng chỉ có một lần duy nhất đó thôi.
Nguyễn Hạo Thần không thích kiểu phụ nữ đi hộp đêm, anh thích kiểu con gái ngoan ngoãn hiền lành biết nghe lời. Vậy nên Lâm Tiêu liền sắm vai diễn như vậy, chưa vào quán bar kiểu này bao giờ.
“Này, cô có biết Lý Văn Nhân ở tầng nào không?”
“Tầng bốn.”
Lâm Tiêu: “...”
Vì sao Tô Thanh Anh biết nhiều như vậy mà cô ta lại không biết gì cả?
Tô Thanh Anh đi tới quầy lễ tân đưa ra một tấm thẻ màu đen. Nhân viên lễ tân lập tức đứng lên.
“Khách quý thẻ đen tôn kính, xin hỏi cô muốn lên tầng nào?”
“Cho tôi biết Lý Văn Nhân đang ở phòng nào tầng bốn?”
“Thưa, phòng 4088.”
Tô Thanh Anh gật đầu.
Bước đến thang máy, quẹt thẻ mới có thể vào.
Thang máy lên tầng trên cần dùng thẻ khách quý mới có thể sử dụng, không có thẻ là không thể mở thang máy.
Chỗ cầu thang thoát hiểm cũng có thiết bị cảm ứng, chỉ có dùng thẻ khách quý mới mở được cửa.
Sau khi vào thang máy, Tô Thanh Anh nhìn chăm chú tấm thẻ trong tay. Trên thẻ còn nạm kim cương, quá xa xỉ. Nói chung thứ xuất phát từ tay Nguyễn Hạo Thần không có gì là tầm thường cả.
Tấm thẻ này là lần trước cô trộm rút trong ví anh ta, ban đầu còn định có cơ hội sẽ đi chỗ này hào phóng tiêu phí một hồi. Kết quả là không có thời gian, ngược lại hiện tại có thể trợ giúp cho công việc của cô.
“Cô có thẻ của chỗ này cơ à? Chắc bám víu không ít quan hệ mới có chứ gì?”
Tô Thanh Anh cười không nói, nếu Lâm Tiêu biết thẻ này là của Nguyễn Hạo Thần thì chắc vẻ mặt của cô ta sẽ đặc sắc lắm.
Lên tới tầng bốn, Tô Thanh Anh muốn đi nhà vệ sinh một chuyến.
Lâm Tiêu thì đứng chờ ở cửa phòng 4088. Cách âm ở đây rất tốt, bên ngoài gần như không nghe được tiếng động bên trong và cũng không nhìn thấy gì cả.
Nhân viên phục vụ bưng khay có đặt mấy ly rượu vang đỏ đi đến, Lâm Tiêu thấy thế lập tức gọi người đó dừng lại sau đó lấy hai ly rượu.
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, cả hành lang không có bóng người. Lâm Tiêu vội lấy một gói giấy trong túi xách ra, đổ toàn bộ bột trắng trong đó vào một ly rượu.
Cô ta lắc ly rượu đó vài vòng, bột trắng hoàn toàn tan vào trong rượu. Mà lúc này Tô Thanh Anh đang đứng sau vách tường cười mỉa. Cô vốn định đi ra để đưa dự án cho Lâm Tiêu, dù sao mang vào nhà vệ sinh rất không tiện, ai biết còn có thể nhìn thấy cảnh tượng phấn khích như vậy.
Chỉ là không rõ ly rượu kia chuẩn bị cho cô hay là Lý Văn Nhân đây.
Nếu là cho cô thì đừng trách cô không khách khí!
Sau một lúc lâu, Tô Thanh Anh mới bước tới.
“Cô làm gì mà lâu thế? Lát nữa người ta đi mất thì tính sao? Rượu này cho cô đấy, chúng ta cầm rượu vào mới không bị gượng gạo.”
Tô Thanh Anh nhìn chăm chú vào tay cô ta một hồi mới gật đầu.
Hai người đẩy cửa đi vào, đám người đang chơi bời bên trong chợt ngừng lại, ánh mắt đổ dồn lên người hai cô gái.
Lý Văn Nhân vừa thấy hai người thì đáy mắt lóe lên sự tán thưởng. Tầm mắt đáng khinh dừng trên người Tô Thanh Anh. Cô gái này thật có phong thái còn rất xinh đẹp nữa.
Lý Văn Nhân ra hiệu cho người tắt nhạc trong phòng, sau đó đứng lên:
“Không biết hai cô đây có việc gì?”
“Tổng giám đốc Lý, chúng tôi đến để bàn một hạng mục hợp tác với ông. Không biết Tổng giám đốc Lý có hứng thú hay không?”
Tô Thanh Anh mỉm cười, nụ cười của cô rất quyến rũ khiến Lý Văn Nhân không nhịn được mà sa vào.
Ông ta quay đầu nhìn đám phụ nữ tầm thường dung tục bên cạnh:
“Được rồi, các cô ra ngoài hết đi, chờ khi nào chúng tôi bàn việc xong lại tới.”
Đám phụ nữ trong phòng đều cười thẹn thùng đi ra, còn không quên ném lại một ánh mắt quyến rũ: “Thế ông chủ Lý nhớ khi nào xong việc phải gọi chúng em đấy nha!”
Tô Thanh Anh nhìn dáng vẻ này của Lý Văn Nhân thì chỉ cảm thấy chán ghét. Loại đàn ông này thật quá buồn nôn.
Hai cô gái đi vào, Lâm Tiêu cười nói: “Chào Tổng giám đốc Lý, chúng tôi là nhân viên của Tập đoàn Nguyễn Thị. Hôm nay chúng tôi tới đây là muốn nói chuyện mảnh đất ở phía Đông thành phố với ông. Nhưng trước đó, tôi xin kính Tổng giám đốc Lý một ly trước.”
Nói xong, Lâm Tiêu hào sảng uống cạn ly rượu trong tay, sau đó huých Tô Thanh Anh ý bảo cô cũng uống.
Tô Thanh Anh ngồi xuống, đặt ly rượu vang đỏ lên bàn rồi cầm một chiếc ly sạch tự rót cho mình một ly Whiskey.
“Tổng giám đốc Lý, độ của rượu vang thấp quá không có tính khiêu chiến. Tôi xin kính ông một ly rượu mạnh.”
Vừa nói xong, Tô Thanh Anh cũng uống cạn ly Whiskey cay nồng trong tay. Rượu vừa xuống bụng liền cảm thấy dạ dày như thiêu đốt.
Sau đó, Tô Thanh Anh cầm rượu vang đỏ rót cho Lâm Tiêu. Mà Lâm Tiêu thấy cô không động tới ly vang đỏ kia thì hơi nôn nóng.
Ánh mắt của Lâm Tiêu và Lý Văn Nhân nhìn nhau, mỗi người đều ôm tâm tư riêng.
Di động của Lý Văn Nhân vang lên, ông ta nhìn thoáng qua màn hình quay sang nói với hai người: “Xin lỗi hai người đẹp tôi đi nhận một cuộc gọi trước đã, sẽ quay lại ngay.”
Sau đó ông ta đi tới gian bên cạnh nhận điện thoại.
Tô Thanh Anh nhướng mày: “Cô Lâm, thỏi son đằng sau kia là của cô làm rơi à?”
Lâm Tiêu nghe vậy thì quay đầu nhìn lại, Tô Thanh Anh ở phía sau lập tức đặt ly rượu vang đỏ của mình vào vị trí ly của Lâm Tiêu, vừa cầm ly của cô ta định đặt xuống chỗ ly của mình thì Lâm Tiêu đã quay đầu lại.
Lâm Tiêu thấy cô cầm ly rượu vang đỏ lên thì không nhịn được vui vẻ.
“Cô có thể nếm thử xem, rượu này mùi vị không tệ đã ủ lâu năm rồi.”
Tô Thanh Anh gật đầu, nhấp một ngụm.
Lý Văn Nhân nhận máy xong, quay lại đã thấy cảnh này thì len lén đánh giá Tô Thanh Anh từ đầu đến chân một lượt. Người đẹp này rất nhanh sẽ là của ông ta!
“Cô Lâm, không bằng hai ta cùng kính Tổng giám đốc Lý một ly đi.”
Lâm Tiêu đương nhiên nguyện ý, cầm ly rượu của mình lên nốc cạn một hơi. Tô Thanh Anh cũng nhanh chóng uống cạn rượu trong ly.
Lâm Tiêu và Lý Văn Nhân cười nhìn nhau, ý cười ẩn giấu nơi đáy mắt.
“Tổng giám đốc Lý, rượu cũng uống rồi, không bằng chúng ta nói chuyện công việc đi được không? Ông suy tính bán mảnh đất kia cho Nguyễn Thị đi, chúng tôi ra giá tuyệt đối không thấp. Ông thử xem xét lại xem?”
“Cô Tô, cô không phải Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN à? Sao lại chạy đến Nguyễn Thị công tác rồi?”
“Khiến ông chê cười rồi, chuyện này nói ra thì dài...” Di động trong túi xách của Tô Thanh Anh đúng lúc vang lên.