Ha ha!
Ha ha ha ha!
Nghe mấy lời này, Tô Thanh Anh chỉ ngẩng mặt lên trời cười to. Yêu cô sao?
Con mẹ nói yêu cô!
“Có liên quan gì đến tôi? So với những nỗi đau anh ta gây ra cho tôi thì chút đau khổ đó của anh ta có là gì?” Tô Thanh Anh cười, nụ cười vừa giận dữ vừa tuyệt vọng. Cuối cùng cô vẫn bình tĩnh lại.
Người chết cũng đã chết rồi, yêu thương còn có tác dụng gì nữa?
Con mẹ nó, tình yêu vô dụng!
“Anh biết không, anh ta tự tay giết chết con của chúng tôi. Tối hôm đó sau khi uống rượu say về anh ta xem tôi thành Lâm Tiêu, chúng tôi vật lộn cả một đêm nhưng cuối cùng anh ta lại không nhớ gì cả. Anh ta luôn tưởng rằng đó là con của Tử Phàm, mối quan hệ giữa tôi và Tử Phàm luôn trong sạch, chưa từng vượt quá giới hạn. Nhưng anh ta lại luôn miệng mắng chửi đứa con chưa được sinh ra của mình là con hoang.
Đấy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người làm bố như vậy, lần đầu nhìn thấy có người chửi con mình là con hoang, anh nói xem có đáng thương, có nực cười không? Điều quan trọng là khi anh ta đã biết đấy là con của mình nhưng lại đích thân cử người nhúng tay vào bản báo cáo xét nghiệm DNA, cầm một bản xét nghiệm giả về đưa cho tôi.
Sau đó anh ta còn tận tay giết chết đứa bé đó, đó là tình yêu của anh ta mà anh nói sao?”
Tô Thanh Anh nghĩ lại càng cảm thấy buồn nôn và nực cười, như vậy cũng gọi là yêu sao?
Để cô giết chết Nguyễn Hạo Thần, như vậy mới tính là yêu.
Chu Ngọc nghe vậy, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Thần nhẫn tâm như thế sao?
Không thể nào, trong chuyện này chắc chắn có ẩn khuất gì đó.
“Tôi làm phẫu thuật xong chảy rất nhiều máu, đêm đó anh ta lại lên giường cùng với Lâm Tiêu, còn để Lâm Tiêu mang thai. Có đúng anh ta yêu tôi như lời anh nói không?
Sau này vì để ép tôi quay về, anh ta chính tay rút máy thở oxy của mẹ tôi, để cho mẹ tôi cuối cùng thiếu oxy mà chết. Đây mà là yêu tôi ư?
Chu Ngọc, tôi muốn hỏi anh, rốt cuộc đối với các anh yêu là gì? Sự tổn thương và tra tấn dai dẳng này là yêu sao? Vậy thì tâm lý của các anh cũng méo mó đáng sợ thật đó!”
Chu Ngọc mãi không thể bình tĩnh trở lại, không thể nào tiêu hoá nổi những lời của Tô Khiết.
Thần thật sự làm ra những chuyện này sao?
“Tôi xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút.”
Tô Thanh Anh đứng dậy rời đi, Tô Cảnh Nhạc ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ không hề nhúc nhích. Nhưng gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé lại càng lạnh lùng hơn, đôi mắt cũng toát lên vẻ sâu xa.
Hoá ra mẹ lại có nhiều chuyện đáng thương như vậy, rõ ràng mẹ của cậu bé là một người phụ nữ dịu dàng lương thiện như thế.
Là Nguyễn Hạo Thần và Lâm Tiêu đã từng bước ép mẹ cậu đến mức này.
“Cháu là con trai của Thần đúng không?”
Nghe câu hỏi, Tô Cảnh Ngạc ngước mắt nhìn anh ta. Một lúc sau lôi điện thoại của mình mở album ảnh.
“Chú có thể xem nội dung trong này, chút đau đớn của Nguyễn Hạo Thần có là gì? Để chú nhìn thấy thế nào mới gọi là nỗi đau thật sự.”
Chu Ngọc nhìn Tô Cảnh Nhạc với vẻ nghi ngờ, anh ta thấy biểu cảm của đứa trẻ này rất giống Nguyễn Hạo Thần. Hơn nữa trên người cậu bé lại toát lên khí chất không đúng với độ tuổi của mình.
Anh ta cầm điện thoại lên, nhìn thấy bức ảnh mà bỗng nhiên trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào cậu bé với vẻ không tin.
Chu Ngọc lại lướt xuống, không biết nên dùng ngôn ngữ nào để diễn tả, trong lòng vô cùng phức tạp.
Tấm ảnh đầu tiên là dáng vẻ Tô Khiết vừa mới được cứu, trên gương mặt và tim không ngừng chảy máu. Điều quan trọng là hai bên mặt sưng lên rất đáng sợ.
Trên người toàn là vết thương, không có nơi nào lành lặn cả.
Tấm ảnh thứ hai là lúc lấy viên đạn ra, vẻ mặt cô đau đớn, đau đến nỗi sắp chết rồi. Chẳng lẽ không dùng thuốc tê sao?
Có rất nhiều rất nhiều ảnh, còn có cả ảnh được chụp lúc dùng dao cắt miếng thịt đã bị thối rửa...
“Những bức ảnh này đều do bố Tử Phàm chụp lại, mẹ cũng không biết. Ban đầu bọn họ muốn tiến hành phẫu thuật gây tê, nhưng kiểm tra thấy khi ấy mẹ đang mang thai cháu, có nhiều thuốc nhưng không được dùng, thậm chí có một vài loại thuốc gây dị ứng.
Sau đó mẹ yêu cầu phẫu thuật ngay không cần gây tê, cho nên chú có thể tưởng tượng khi đó mẹ cháu đau như thế nào chứ? Gương mặt mẹ rất đau đớn, nhưng mẹ vì cháu mà kiên quyết không cần thuốc tê. Sau hôm ấy mẹ hôn mê cả một tháng mới tỉnh lại.
Sau đó vết thương bị nhiễm trùng rồi phát sốt, mẹ vẫn không uống thuốc. Hơn nữa còn mạnh mẽ cắt đống thịt bị thối rữa đi mà không cần thuốc giảm đau một lần nữa. Mẹ đã phải chịu những đau đớn này gần một năm trời.
Cho nên chú còn cảm thấy Nguyễn Hạo Thần đáng thương không? Những điều mẹ cháu phải trải qua không phải là thứ người bình thường có thể chịu được, cho nên chú nghĩ tại sao mẹ cháu lại hận đôi cẩu nam nữ đó đến vậy?
Cháu cũng hận, cháu thề chắc chắn sẽ không để bọn họ sống yên ổn.”
Chu Ngọc để điện thoại xuống, anh ta thừa nhận mình không thể nào đứng về phía Thần được.
Ban đầu anh ta còn muốn khuyên nhủ Tô Khiết có thể tha thứ cho Thần, nhưng bây giờ Thần vốn không có tư cách được tha thứ và cầu xin tha thứ.
“Sau này thì sao?”
Rốt cuộc Tô Khiết là người phụ nữ như thế nào? Đã vượt qua những chuyện đó như thế nào? Anh ta là đàn ông mà nhìn còn cảm thấy đau, huống hồ là một người phụ nữ như cô.
“Sau khi sinh cháu không lâu, mẹ cháu lập tức làm phẫu thuật hồi phục dây thanh quản và phẫu thuật cấy ghép da. Mất cả một năm mới có thể ổn định lại tất cả, rồi lại mất nửa năm nữa để điều dưỡng sức khoẻ.
Cơ thể mẹ luôn rất yếu ớt, trước kia còn bị tụt huyết áp rất nghiêm trọng, thở khó khăn nên trái tim suy yếu, quá trình điều trị rất gian nan. Nhưng may mà mẹ đã vượt qua được.”
Chu Ngọc ngồi thừ người trên ghế sô pha, anh ta không biết nên nói gì và cũng không có tư cách để nói gì cả.
Tô cảnh Nhạc lấy điện thoại của mình về, nhìn Chu Ngọc với vẻ nghiêm túc.
“Chú à, mong chú hãy giữ bí mật buổi nói chuyện hôm nay giữa chú với hai mẹ con cháu. Hơn nữa đây là chuyện giữa chúng cháu và Nguyễn Hạo Thần, Lâm Tiêu, mong chú đừng nhúng tay vào.
Cháu cũng mong chú nhớ, bây giờ cháu không phải là con trai của Nguyễn Hạo Thần. Trước kia không phải, bây giờ không phải và sau này càng không phải!”
Cậu bé cầm lấy túi của Tô Thanh Anh, đôi chân nhỏ ngắn ngủn nhảy xuống ghế sô pha rồi rời đi đầu không ngoảnh lại.
Trong tập đoàn DN.
Nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé của cậu nhóc, Chu Ngọc hơi hoảng hốt. Bóng lưng đó cùng Nguyễn Hạo Thần dần chồng lên nhau.
Nếu như Thần biết sự thật này, e rằng anh sẽ sụp đổ.
Anh ta sẽ giấu chuyện ngày hôm nay vào bụng, nếu như không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối không nói ra.
Hơn nữa rõ ràng điều khiến cho Tô Khiết cố gắng sống đến hôm nay, không chỉ vì con trai của cô, mà còn là nỗi hận thù mãnh liệt trong lòng đã chống đỡ cho cô.
Thần, lần này tôi sẽ khoanh tay đứng nhìn, không nói ra dù chỉ nửa câu!
Và sẽ càng không ra tay!1
Ở phía xa xa Tô Thanh Anh đã đi ra khỏi nhà vệ sinh. Không biết Tô Cảnh Nhạc nói với cô những gì mà cô chỉ đứng ở phía xa nhìn Chu Ngọc, sau đó dẫn Tô Cảnh Nhạc rời đi.
Lúc này, tại văn phòng Tổng giám đốc của Tập đoàn Nguyễn Thị.
Nguyễn Hạo Thần nhíu mày, đôi môi mỏng mím chặt lại.
“Thưa Tổng giám đốc, tôi đã điều tra rồi. Cô Tô Thanh Anh đó thật sự không phải cô Tô. Trên tài liệu nói cô Tô Thanh Anh lớn lên ở Mỹ, hơn nữa còn là ghi chép từ hồi tiểu học đến đại học.
Ngay cả chuyện cũ cũng được ghi chép rất rõ ràng, nhưng không có bản ghi nào cho thấy cô Tô Thanh Anh đã kết hôn, cô ấy hiện đang trong tình chưa lập gia đình.”