Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 274: Chương 274: Quỳ xuống dập đầu




“Các người đều biết thứ này đúng chứ, các người có muốn thoát cũng không thoát được đâu, tôi muốn tất cả các người đều phải chết chung!”

Mọi người:...

Kẻ không sợ chết gặp kẻ liều mạng, đúng là khó nhằn.

Thứ Lâm Tiêu đang giữ trên tay chính là nút bom hẹn giờ, mà cũng không hẳn là nút hẹn giờ, nói đúng hơn là giống như công tắc bật đèn, ai nấy đều biết rõ.

Chỉ cần ngón tay cái của cô ta ấn xuống nút màu đỏ, quả bom chắc chắn sẽ phát nổ!

“Trong phạm vi xung quanh chỗ các người đang đứng đều có bom, tôi dùng hết số tiền mình gom góp để đi mua mấy này đấy, bất ngờ và kích thích lắm đúng không?”

Bất ngờ cái con khỉ!

Kích thích cái quần què!

Muốn chết thì chết một mình đi, còn cố tình liên lụy đến người khác, độc ác đến thế là cùng.

“Thì ra hôm nay cô đã lên kế hoạch để dụ bọn tôi đến đây, từ đầu cô đã có ý định muốn cùng nhau chết chùm, không định để bất kỳ ai sống sót quay về.”

Lâm Tiêu gật đầu mà không hề do dự, Tô Thanh Anh nói không sai chút nào.

Về những chuyện cô ta làm hôm nay, chắc chắn sẽ không thể sống tiếp, nếu đã như vậy thì tại sao không lôi thêm nhiều người chết chung với cô ta chứ?

Ít nhất trên đường đi xuống suối vàng, cô ta sẽ không cô đơn, thậm chí còn rất nhộn nhịp.

“Cô làm như vậy mà không thấy cắn rứt lương tâm à?”

“Lương tâm có ăn được đâu, cần nó làm quái gì chứ?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều nặng trĩu.

Đâu ai biết sự việc sẽ đi đến bước đường này, quan trọng là họ không thể ngờ rằng Lâm Tiêu lại gan to bằng trời như vậy!

“Lâm Tiêu, không phải cô chỉ căm hận mỗi mình tôi à? Tại sao phải làm liên lụy đến tính mạng của những người khác, cô chỉ cần giết tôi là được rồi, đám người này không có dính dáng gì tới cô cả.”

Lâm Tiêu chỉ lắc đầu.

Quả thực mấy người này không có dính dáng gì đến cô ta, nhưng diều đó không có nghĩa là họ cũng không có bất kỳ dính dáng gì đến Tô Thanh Anh.

Một người là chồng cũ, nhớ nhung cô ta suốt năm năm.

Một người là thanh mai trúc mã của cô ta, yêu thầm cô ta từ nhỏ, cho dù cô ta đã kết hôn sinh con, người đàn ông này vẫn không từ bỏ cô ta, phải khẳng định cái gã Tôn Tử Phàm này đúng là quá si tình.

Còn một người nữa... cô ta không quen nhưng có thể nhận ra anh ta là cấp dưới của Tôn Thanh Anh.

Thế nên đám người này đều có dính dáng tới Tô Thanh Anh, những người có liên quan đến cô ta đều phải chết!

“Có dính dáng tới tôi hay không không quan trọng, có dính dáng tới cô là được.”

Tô Thanh Anh:...

Trong lòng có vô số câu chửi thề.

Nếu những người này đều vì cô mà mất mạng thì sau này cô phải sống tiếp thế nào đây?

“Muốn tôi tha cho đám người này cũng được thôi, trừ phi cô quỳ xuống cầu xin tôi, dập đầu với tôi ba cái. Xong xuôi tôi chắc chắn sẽ bỏ qua cho những người có dính dáng tới cô, nhưng cô vẫn phải ở lại!”

Nguyễn Hạo Thần là người đầu tiên phản đối.

Hiện tại Tô Thanh Anh là một người vô cùng cao ngạo, Lâm Tiêu yêu cầu cô làm vậy chính là đang chà đạp lên lòng tự trọng của cô.

“Tôi thay cô ấy có được không?”

Tôn Tử Phàm bước lên một bước, đồ ngốc này là người con gái mà anh ta yêu thương nhất. Cô đã trải qua quá nhiều đau khổ, lúc này anh ta không nỡ để cô làm chuyện như vậy.

“Nếu được tôi cũng muốn thay cô ấy!”

Nguyễn Hạo Thần nhìn Lâm Tiêu, giọng nói vừa trầm tĩnh vừa kiên định.

Thấy vậy, nụ cười trên mặt Lâm Tiêu dần tắt ngấm.

Rốt cuộc Tô Thanh Anh có điểm gì thu hút mà có thể khiến hai người đàn ông mất hết lý trí vì cô ta như vậy, thậm chí họ còn không màng đến tính mạng của mình.

Hai người này đúng là ngu ngốc, cho họ cơ hội sống sót mà họ cũng sẵn sàng vứt bỏ!

Dễ dàng từ chối.

“Việc này chỉ có Tô Thanh Anh mới làm được, hai người làm không có tác dụng gì.”

“Những gì cô nói đều là thật đúng không?”

Cô ta đã nói đến nước này rồi mà vẫn còn nghi ngờ sao.

Nhưng cô nghi ngờ cũng là chuyện bình thường, cô ta vốn dĩ là người nói lời không giữ lời.

Ngón tay uyển chuyển khẽ gõ vào cằm mình: “Trông tôi giống một người không giữ chữ tín lắm à? Những gì tôi đã nói chắc chắn tôi sẽ làm!”

Trong lòng Tô Thanh Anh vẫn còn chút hoài nghi, Lâm Tiêu đã làm đến nước này rồi, cô có tin hay không cũng không còn quan trọng nữa. Nhưng nếu đến lúc cô làm xong, Lâm Tiêu lại đổi ý thì phải làm sao?

Dĩ nhiên, cô bằng lòng đánh cược một lần vì tính mạng của mọi người, chẳng phải chỉ là quỳ gối dập đầu thôi sao, mấy cái này có nhằm nhò gì chứ?

“Tiểu Anh, nếu anh nhớ không nhầm cách quỳ này là dành cho người đã khuất, nên em cứ xem cô ta như một người chết là được. Nhưng anh vẫn mong em đừng làm vậy, rõ ràng cô ta đang muốn sỉ nhục em.”

Tô Thanh Anh gỡ tay anh ta ra.

Những gì Tôn Tử Phàm nói cô biết rất rõ.

Nhưng tất cả đều là một trò đánh cược, lần này là đánh cược bằng mạng sống của tất cả bọn họ, cô sẵn sàng thử một lần!

Tô Thanh Anh bước lên mấy bước, mạnh mẽ quỳ xuống.

Gương mặt nhỏ nhắn dường như không có cảm xúc gì, lạnh lùng đến nỗi có phần đáng sợ.

Từ lúc chứng kiến bóng dáng cô quỳ xuống, Nguyễn Hạo Thần và Tôn Tử Phàm đều rất ăn ý mà cuộn tay thành nắm đấm.

Tuy trên mặt họ không thể hiện ra điều gì bất thường nhưng nắm đấm đó cho thấy họ đang nhẫn nhịn. Đây là giây phút họ cảm thấy tức tối nhất trong đời, trong hoàn cảnh này thân phận của họ cũng không có tác dụng gì. Một người là tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn thị, một người là thiếu chủ của Thanh Môn hội, hai nhân vật lớn như thế mà không đấu lại một người phụ nữ, trong lòng họ tức tối đến mức không thể tức tối hơn.

Nếu không nghĩ cách trả mối thù này, e rằng họ cả đời cũng không thể yên lòng.

“Chỉ quỳ thôi thì có ích gì, dập đầu đi chứ!”

Tô Thanh Anh nuốt nước bọt, hai tay nắm chặt cỏ trên đất, nghiến răng nghiến lợi.

Sau đó dập đầu không chút do dự, mỗi cái dập đầu đều là một sự sỉ nhục!

Lâm Tiêu là kẻ thù không đội trời chung của cô, giờ đây cô đang quỳ trước mặt kẻ thù của mình, dập đầu với cô ta!

Hốc mắt cô đỏ au, trong miệng đã tản ra mùi máu tanh.

Đó là vì cô ở tự cắn lưỡi nhắc nhở bản thân không được làm chuyện bốc đồng!

Con trai yêu quý của cô vẫn còn trong tay Lâm Tiêu, không thể vội vàng hấp tấp được!

Lâm Tiêu cười nửa miệng nhìn cô, nụ cười bên khóe môi dần trở nên tươi rói.

Tâm trạng cô ta lúc này rất thoải mái: “Tô Thanh Anh, năm năm trước cô đấu không lại tôi, năm năm sau cô không chỉ quỳ trước mặt tôi mà còn phải dập đầu với tôi, lúc trước tôi đã nói rồi, năm năm trước cô đấu không lại tôi, bây giờ cô vẫn đấu không lại tôi!

Nhìn bộ dạng yếu đuối hèn kém của cô kìa, còn kém cỏi hơn gấp nhiều lần so với người phụ nữ có đôi chân tàn tật như tôi, còn tưởng cô tài giỏi thế nào, ở trước mặt tôi, cô chẳng qua cũng chỉ là một con chó!”

“Lâm Tiêu, cô đừng ăn nói quá đáng!”

Nguyễn Hạo Thần không thể nhịn nổi khi nghe thấy những lời này.

Cái gì mà dịu dàng thùy mị, ngoan ngoãn biết điều, tất cả đều là giả tạo, đều là thứ chó má!

Tôn Tử Phàm không kiềm chế nổi, bèn nói: “Mắt nhìn người lúc trước của anh đúng là tệ thật, lại đi thích một người phụ nữ lòng dạ độc ác thế này, hay nói cách khác, khẩu vị của anh cũng mặn ghê?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.