Tô Thanh Anh lập tức cụp mắt nói: “Chú Huy, nghiên cứu sinh học cần phải có thời gian. Nhưng hình như dự án nghiên cứu này rất quan trọng đối với Tập đoàn Nguyễn Thị.
Trước đây cháu đã từng xem tài liệu nghiên cứu này, nhưng đó chỉ là bắt đầu, chưa có gì khác. Vì vậy cháu đoán dự án nghiên cứu này vẫn đang được tiến hành.”
“Ừ, cháu chú ý theo dõi thêm là được. Quả thực dự án nghiên cứu này sẽ khiến Tập đoàn Nguyễn Thị nổi như cồn, đồng thời cũng rất quan trọng đối với xã hội.
Nếu thật sự nghiên cứu ra được, Tập đoàn Nguyễn Thị đó sẽ đạt tới đỉnh cao. Đến lúc đó, nếu cháu vẫn muốn đối phó với Nguyễn Hạo Thần cũng khó.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Tô Thanh Anh dần thay đổi. Đôi mắt to sáng ngời thoáng hiện tia sáng sắc bén.
Cô bất giác đưa tay lên che tim mình, cảnh tượng năm đó tự động xuất hiện trong đầu. Cảm giác đau đớn khi viên đạn bắn vào tim cô...
Khuôn mặt nhỏ dần trở nên kiên định hơn.
Trong một đêm, Tô Thanh Anh đã sửa xong bản kế hoạch. Dưới tình huống đầy đủ hiểu biết về sản phẩm, nên có thể nhanh chóng sửa đổi phương án tuyên truyền.
Ngay sau khi làm xong, cô gửi email cho Nguyễn Hạo Thần trước tiên, ngày mai đến công ty là có thể in ra.
“Mẹ ơi, sao mẹ vẫn chưa ngủ vậy?”
Tô Cảnh Nhạc đứng ở cửa với vẻ mặt mơ màng, rõ ràng cậu bé còn chưa tỉnh ngủ.
Bây giờ đã hai giờ sáng, chắc là nhóc con này dậy đi vệ sinh, nhìn thấy đèn trong phòng làm việc vẫn sáng nên mới đi qua.
Tô Thanh Anh tắt máy tính, dọn dẹp sơ qua tất cả tài liệu rồi bước tới bế con trai lên.
Cô hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé rồi mỉm cười: “Hôm nay cục cưng có muốn ngủ với mẹ không?”
Tô Cảnh Nhạc lập tức lắc đầu, tinh thần đã khá hơn đôi chút.
“Mẹ ơi, con đã lớn rồi rồi, có thể tự ngủ một mình. Hơn nữa trước đây con đã ngủ một mình từ lâu.”
Cô xoa mái tóc ngắn bù xù của cậu bé, dịu dàng mỉm cười.
“Được rồi, con đã trưởng thành, có thể ngủ một mình.”
“Mẹ ơi, sắp tới trường chúng con tổ chức đại hội thể thao cho gia đình, mẹ có thể đến tham gia không? Sau đó dẫn daddy Tử Phàm tới, được không?”
Tô Thanh Anh nghe thấy vậy thì không khỏi sững sờ.
Cô nhìn cậu bé với vẻ mặt khó hiểu: “Một mình mẹ vẫn không đủ sao? Tại sao còn muốn daddy Tử Phàm đi cùng nữa? Con quên là anh ấy đang bị thương hả? Anh ấy cần phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.”
Ánh sáng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cảnh Nhạc trở nên ảm đạm. Cánh tay nhỏ ôm lấy cổ Tô Thanh Anh, miệng lẩm bẩm nói: “Thôi được rồi, để cho daddy Tử Phàm nghỉ ngơi thật tốt, mẹ đi là được rồi.”
“Cục cưng ngoan quá!”
Ngày hôm sau trong phòng họp, Nguyễn Hạo Thần đang ngồi ở vị trí chính giữa. Bên dưới đều là những quản lý cấp cao của Tập đoàn Nguyễn Thị.
Lâm Tiêu và Tô Thanh Anh cũng có mặt, mỗi người ngồi một bên.
Hiện tại đã xảy ra một việc rất nghiêm trọng, đó chính là xuất hiện tình huống sao chép kế hoạch tuyên truyền.
Kế hoạch trước mặt của Lâm Tiêu và Tô Thanh Anh hoàn toàn giống nhau, không hề khác biệt một chút nào.
Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng, tối hôm qua anh đã đọc email do Tô Thanh Anh gửi đến. Đó là một kế hoạch hoàn mỹ khả năng thực hiện rất cao. Nhưng của Lâm Tiêu, ngoại trừ đoạn trước ra tạm được, còn phần sau hoàn toàn là một mớ bòng bong, vốn dự tính cũng phải gần trăm triệu nhân dân tệ.
Nhưng vốn dự tính của Tô Thanh Anh chỉ khoảng năm mươi triệu tệ, trong đó bao gồm cả phí mời ngôi sao làm đại diện.
Kế hoạch tuyên truyền của Tô Thanh Anh là quay MV quảng cáo, dự tính trong đó đều đã được đánh dấu chi tiết.
“Bây giờ trước tiên không bàn luận về vấn đề sao chép. Tôi muốn mời hai người tự mình giải thích một chút về phương án thiết kế của mình, lấy cảm hứng từ đâu? Tại sao lại cảm thấy làm vậy sẽ thu hút mọi người hơn? Nhưng hãy nhớ Misi đời thứ năm của chúng ta là mỹ phẩm dưỡng da dành cho phụ nữ.”
Tô Thanh Anh liếc anh một cái, khi Nguyễn Hạo Thần làm việc thật đúng là ra dáng ra hình, rất có bài bản.
“Các vị quản lý cấp cao sẽ chọn ra một phương án phù hợp, hai người ai trước đây?”
Lâm Tiêu đứng lên, dịu dàng mỉm cười với Nguyễn Hạo Thần. Ngược lại, điều này khiến nhóm quản lý cấp cao bắt đầu cảm thấy khó xử. Một người là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Nguyễn, người thứ hai lại đưa ra kế hoạch hoàn hảo, giúp tăng thêm lợi ích cho công ty.
Đúng là tra tấn người ta mà!
Không ít người đều đưa mắt nhìn nhau, nhỏ giọng bàn luận. Nếu không vướng mắc thân phận thì họ nghiêng về phương án của Tô Thanh Anh hơn. Không hổ danh là Phó tổng giám đốc tập đoàn DN. Thật ra, bọn họ những người có mặt tại đây đều không đủ tư cách để bình luận về phương án của cô.
Tuyên truyền chi tiết như thế, chưa chắc họ có thể hoàn thành tốt như vậy.
Khi Lâm Tiêu phát biểu, mọi người vẫn đang trao đổi, không một ai nghiêm túc lắng nghe.
Nói thật, phần phía trước của Lâm Tiêu còn xem được một chút. Nhưng đoạn sau lại hoàn toàn không nhìn nổi, loại kế hoạch tuyên truyền này chỉ ở mức độ tiểu học, vô cùng tầm thường.
Những người này đều lăn lộn từng bước một mới lên đến được vị trí này. Họ đã trải qua quá nhiều chuyện nơi công sở, nên yêu cầu cũng rất cao đối với việc lập kế hoạch tuyên truyền.
Kế hoạch của Lâm Tiêu trong mắt họ, thực sự chỉ dừng ở mức độ của học sinh tiểu học, thực sự không có gì đáng xem.
Mấu chốt là ngân sách dự tính còn lớn như vậy, đây là đang phá của, lấy tiền ở đâu ra chứ?
Sau khi Lâm Tiêu phát biểu xong, cô ta phát hiện vẻ mặt của mọi người rất thờ ơ. Ngay cả sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần cũng không thay đổi bao nhiêu.
Tới lượt Tô Thanh Anh đi lên, cô mở máy tính của mình ra rồi chiếu lên màn hình lớn.
Thứ đập vào mắt mọi người chính là bức ảnh cô và Tô Cảnh Nhạc mặc đồ đôi mẹ con. Vẻ ngoài của hai người họ đều rất nổi bật, nở nụ cười ngọt ngào.
Điều quan trọng là hình nền này đang ở chế độ chuyển động, được chiếu ra như một album.
Thậm chí còn có cả ảnh Tô Cảnh Nhạc khóc nhè khi mới một tuổi, thật sự rất đáng yêu.
Không ít người đều xôn xao, vậy mà Tô Thanh Anh đã kết hôn và có con?
Chuyện này không khỏi khiến người ta kinh ngạc.
Còn trẻ như vậy mà đã kết hôn sinh con, mấu chốt là đứa trẻ đó rất dễ thương, hơn nữa dáng vẻ có hơi quen mắt.
Lâm Tiêu mỉm cười nhìn Tô Thanh Anh. Bây giờ cô ta đã biết cô có con rồi, cô ta không tin Thần sẽ nuôi con trai thay cho người khác, hơn nữa còn là của Tôn Tử Phàm.
Người đàn ông mà Nguyễn Hạo Thần từng căm hận nhất!
Cô ta lại không chú ý đến nụ cười hiện lên trong đáy mắt của Nguyễn Hạo Thần vào lúc này.
Khi cậu nhóc tròn một tuổi, dáng vẻ khóc nhè thực sự rất đáng yêu, khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng.
Anh đã bỏ lỡ bốn năm trưởng thành của cậu bé, đó là điều cả đời này anh hối tiếc nhất!
Tô Thanh Anh bắt đầu phát biểu, ngay sau đó đã kéo suy nghĩ của mọi người trở lại. Đây chính là bản chất của kẻ mạnh nơi công sở, có thể khiến mọi người chú ý đến thành quả của mình chứ không phải những thứ khác.
Chẳng qua cô mới phát biểu được một nửa, một cuộc gọi video đột nhiên xuất hiện trên máy tính của Tô Thanh Anh, hơn nữa còn tự động đồng ý nghe máy.
Tô Thanh Anh: “…”
Tên nhóc thối này lại điều khiển máy tính của cô, sắp toi rồi!
Đáng lẽ không nên cho nó mang ipad đến trường.
Mọi người xôn xao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phía trên, quả thực rất đáng yêu. Chỉ có điều vết thương nơi khóe miệng là có chuyện gì thế?