Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 188: Chương 188: Sự thật về cái chết của bố Tô




Tô Thanh Anh lật xem nội dung và phát hiện những gì được viết trên đó cũng là lời căn dặn cô, như thể bố cô đã đoán trước được mọi chuyện sẽ xảy ra vậy.

Sau khi xem đến phía sau, con ngươi của Tô Thanh Anh đột nhiên co lại, những gì cô thấy ở trang cuối cùng chính là được viết vào một ngày trước khi bố qua đời.

Lúc đó, cô vẫn luôn ở bên cạnh Nguyễn Hạo Thần, có rất nhiều chuyện cô cũng không biết. Cho nên cũng chính vào ngày đó, bố đã đào chiếc hộp sắt nhỏ của cô ra rồi đặt bức thư này vào trong chiếc hộp sắt nhỏ.

Nội dung bức thư nói rằng bệnh tim của bố cô trước đây được kiểm soát rất tốt, trên căn bản sẽ không đột nhiên xảy ra tình trạng nhồi máu cơ tim như vậy, mà là do có người đã kích động ông ấy.

Khi lần đầu tiên phát bệnh, bố cô đã uống thuốc và tình trạng bệnh đã được kiểm soát, nhưng vì không muốn cô lo lắng nên ông ấy không nói cho cô biết chuyện này.

Và thế là người đó lại xuất hiện, lại không ngừng dùng những lời lẽ để kích động bố cô, cuối cùng làm cho bố cô bị nhồi máu cơ tim, cũng không giúp gọi xe cứu thương, cứ như vậy nhìn bố cô chết trong cơn khó chịu và đau khổ.

Mà người đó chính là Lâm Tiêu!

Đúng vậy, chính là Lâm Tiêu!

Bố cô luôn biết Lâm Tiêu là mối tình đầu của Nguyễn Hạo Thần, và đương nhiên cũng biết thân phận của cô ta.

Lâm Tiêu nói với bố cô về những gì cô đã gặp phải khi ở bên cạnh Nguyễn Hạo Thần, nói những lời như cô không hề hạnh phúc chút nào, tóm lại là những lời lẽ ngôn ngữ rất khó nghe, do đó mới khiến cho bố cô qua đời!

Nhưng trong khoảng thời gian đó, không phải Lâm Tiêu đã trở thành người thực vật và vẫn luôn nằm trên giường bệnh sao? Nếu vậy thì làm sao Lâm Tiêu có thể xuất hiện ở trước mặt bố cô?

Sau đó, trong đầu của Tô Thanh Anh đã xuất hiện một suy nghĩ rất táo bạo, đó chính là Lâm Tiêu hoàn toàn không có trở thành người thực vật, cô ta chỉ là giả vờ mà thôi!

Còn về việc tại sao cô ta lại giả làm người thực vật thì phải hỏi bản thân cô ta rồi.

Trong đáy mắt của Tô Thanh Anh bắn ra một tia căm hận mãnh liệt, cô sẽ không buông tha cho Lâm Tiêu dễ dàng như vậy!

Những thứ này cũng là mối thù cũ đúng không?

Mọi thứ trước đó vẫn chưa trả xong thì bây giờ lại cho cô nhìn thấy chuyện như vậy, tất cả những gì Lâm Tiêu đã làm hoàn toàn không phải là chuyện do con người làm!

Cơ thể cứng ngắc đứng dậy, cô chắc chắn sẽ giết chết Lâm Tiêu!

Không ai có thể thay đổi được sự thật này, và cũng không ai có thể ngăn cản được quyết định của cô!

Lâm Tiêu chắc chắn phải chết, nếu không thì cô làm sao công bằng với bố mình?

Đôi mắt đỏ ngầu, vào khoảnh khắc quay người lại thì đụng vào một lồng ngực rắn chắc.

Trong mắt cô vốn đã có nước mắt, bây giờ chiếc mũi lại đụng đến đau đớn nên nước mắt lập tức rơi xuống.

Cô không khỏi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy đó là Nguyễn Hạo Thần thì tất cả biểu cảm của cô cũng sững sờ.

Nhìn thấy cô khóc thành dáng vẻ này, Nguyễn Hạo Thần cũng ngơ ngác, anh không ngờ rằng nơi này lại ảnh hưởng đến Tô Thanh Anh lớn như vậy, anh thực sự đã lâu không nhìn thấy dáng vẻ này của cô rồi.

Đôi mắt đỏ hoe, giống như một con thỏ vậy!

Anh dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

Khi nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, Tô Thanh Anh nhanh chóng kìm nước mắt của mình lại.

“Sao anh lại ở đây?”

“Tất cả mọi thứ ở đây hiện giờ cũng thuộc về tôi, cho nên em nghĩ tại sao tôi lại ở đây? Nghe dì trông nhà nói có một cô gái đến đây và nói rằng nơi này trước đây là nhà của em.

Tôi biết cô gái đó chắc chắn sẽ là em, ngoài em ra thì không có bất kỳ ai khác.”

“Lúc trước là anh đã mua lại nơi này sao?”

“Đúng vậy, tôi đã mua lại nơi này, tôi không muốn để bất kỳ ai khác chạm vào những thứ trong đây, kể cả bản thân tôi cũng chưa từng đụng vào, đôi khi tôi cũng không dám bước vào đây.”

Tô Thanh Anh cười lạnh lùng: “Đó là do anh chột dạ đúng không, cho nên mới không dám bước vào đây!”

“Không có.”

“Được, vậy tôi hỏi anh, nếu tôi giết chết Lâm Tiêu thì anh sẽ làm gì? Có phải anh cũng muốn giết chết tôi không?”

Nguyễn Hạo Thần cau mày, tại sao cô đột nhiên lại có suy nghĩ như vậy?

Điều này cũng khiến người ta thấy quá lạ rồi.

“Tiểu Khiết, em nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Khi nghe thấy cách xưng hô này, Tô Thanh Anh nhất thời ngẩn ngơ, cô không ngờ trong một ngày nào đó sẽ có người đứng ở đây gọi tên cũ của cô.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh rồi nhét bức thư trong tay mình vào tay của anh.

“Anh đọc cho kỹ đi, rốt cuộc bố tôi vì sao lại chết, ông ấy quả thực có bệnh tim, nhưng tình trạng bệnh của ông ấy trước giờ cũng luôn được kiểm soát rất tốt, không thể nào đột ngột lên cơn nhồi máu cơ tim rồi dẫn đến tử vong được, trước đó chắc chắn đã có chuyện gì khiến cho ông ấy bị kích động.

Và trong đây chính là sự thật, Nguyễn Hạo Thần, tôi có thể nói với anh một cách rất rõ ràng và xác định rằng tôi và Lâm Tiêu sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!”

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô bằng một ánh mắt sâu thẳm rồi mở bức thư ra đọc cẩn thận.

Tất cả những nội dung được viết ở phía trước cũng là về Tô Thanh Anh, chủ yếu là lo lắng cô sẽ sống không được tốt, dù sao thì nhà họ Nguyễn đã xảy ra một chuyện như thế.

Những cái sau được viết vào hai ngày trước khi ông ấy qua đời, khi nhìn thấy tên của Lâm Tiêu thì ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần nheo chặt lại.

Lúc ban đầu, thái độ của anh đối với Tô Thanh Anh hoàn toàn là trạng thái lạnh nhạt, nhưng cũng không đến mức độ hành hạ như vậy, dù sao đi nữa thì Tô Khiết cũng là vợ của anh!

Nhưng nội dung được viết trên đó muốn khó nghe bao nhiêu thì có bấy nhiêu, thậm chí nói Tô Khiết của lúc đó chính là kẻ thứ ba, một hồ ly tinh không biết xấu hổ chuyên đi phá hoại tình cảm của người khác.

Nguyễn Hạo Thần tỏ ra rất kinh ngạc với những lời như vậy, còn có một số lời càng khó nghe hơn là nếu bản thân Lâm Tiêu có một đứa con gái như vậy thì cô ta đã đập vào tường chết từ lâu rồi, nếu gia đình dạy dỗ không tốt thì đừng thả ra ngoài và những lời tương tự.

Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn không thể tưởng tượng được những lời này lại do Lâm Tiêu nói ra.

Biết bao lâu này, Lâm Tiêu trong ấn tượng của anh vẫn luôn là dáng vẻ dịu dàng hiền lành, ai có thể ngờ được cô ta lại có một mặt như vậy!

“Nguyễn Hạo Thần, anh đã nhìn rõ rồi chứ? Lâm Tiêu lúc đó không phải đã trở thành người thực vật và chưa từng tỉnh dậy sao? Tại sao cô ta lại lén lút xuất hiện ở trước mặt bố tôi và nói những lời này?

Anh giải thích rõ ràng cho tôi biết đi, cái chết của bố tôi hoàn toàn không phải chuyện ngoài ý muốn gì cả, vốn dĩ là do có người kích động nên ông ấy mới bị nhồi máu cơ tim!”

Nguyễn Hạo Thần siết chặt nắm đấm, rốt cuộc Lâm Tiêu còn giấu anh chuyện gì nữa?

Giọng nói của Tô Thanh Anh rất khàn, thấy cô chảy nước mắt, Nguyễn Hạo Thần cũng rất đau lòng.

Anh một tay ôm cô vào lòng, Tô Thanh Anh vùng vẫy muốn thoát ra.

Nhưng cô hoàn toàn không thể chống lại được sức lực của Nguyễn Hạo Thần.

Càng nghĩ thì càng muốn khóc, càng khóc thì càng không thể kiềm chế được.

“Đừng sợ, tôi sẽ đứng bên em, chắc chắn sẽ làm rõ chuyện này.”

“Năm, năm năm trước, anh chưa từng đứng về phía tôi, giờ đây tôi hoàn toàn không cần anh nữa, anh đứng về phía tôi làm gì? Nhìn trò cười à?”

Nguyễn Hạo Thần không trả lời cô, đợi cô khóc mệt rồi thì tự nhiên sẽ bình tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.