Tô Thanh Anh đi tới, đúng lúc nghe được câu nói này của anh ta, trong lòng không biết nên nói thế nào cho phải.
“Hai người đang trò chuyện gì thế? Tôi thấy cả hai trò chuyện vui vẻ lắm.”
Tô Thanh Anh cầm khăn lau tay mình rồi liếc nhìn ba người họ.
Hướng Tây Thần không ra ngoài được nên mở miệng hét lớn: “Mấy người đã ăn cơm chưa? Tôi và chị Tiểu Anh đang bận bịu trong bếp, mọi người thì hay rồi, còn ở đó mà chơi game trò chuyện vui vẻ về cuộc đời. Mấy người rảnh như vậy còn không biết qua giúp một tay à?”
Tô Cảnh Nhạc nhún vai của mình, cất giọng non nớt: “Chú Tây Thần, người ta còn là trẻ con mà, cho nên không cần phải giúp.”
“Cháu là con nít, chú có thể hiểu nhưng còn hai người này thì sao?”
“Anh tưởng tôi chơi game là rảnh lắm à? Tôi phải chơi game cùng với Tiểu Bảo, kẻo thằng bé chơi một mình lại buồn. Nói đơn giản một chút, tôi là người chơi cùng, không chấp nhận bất kỳ sự chối cãi nào về quan điểm và thân phận này được.”
Hướng Tây Thần khẽ giật khóe miệng vài cái, vì lười biếng mà ngay cả lý do này cũng bịa ra được, ngoài Tôn Tử Phàm ra thì đúng là chẳng còn ai cả.
Vì thế, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người Thư Khả Như.
Cô ấy bình thản uống Cola của mình, giống như đã tìm được một cái cớ hay ho.
“Mọi người nhìn tôi làm gì? Lẽ nào chỉ có mình tôi không làm việc chính đáng hả? Mọi người hoàn toàn sai rồi, tôi là người tiếp chuyện, ở đây hầu chuyện họ mà.”
Họ nghe xong câu này, không biết cãi lại thế nào nữa.
Hình như cô ấy nói khá có lý.
“Được rồi, được rồi, mọi người đừng ba hoa nữa, mau chóng rửa tay ăn cơm thôi. Hôm nay tiểu thư đây tự mình xuống bếp, mọi người hãy nếm thử tài nấu nướng của tôi đi.”
Tô Thanh Anh cười rất tự tin.
Trên bàn ăn có năm món mặn một canh, đủ màu sắc và hương vị.
Hơn nữa, người ta vừa ngửi thấy mùi hương này đã muốn ăn. Phải công nhận rằng, tài nấu nướng của Tô Thanh Anh rất ổn, ít ra còn tốt hơn người đàn ông chỉ rán một quả trứng đã làm nổ tung cả nhà bếp.
Mọi người vui vẻ dùng bữa trong bầu không khí hòa thuận.
Thư Khả Như vừa đặt đũa xuống, điện thoại trên sô pha reo lên.
Cô ấy lập tức chạy qua, nhìn thấy một dãy số rất lạ, không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Chuông reo lâu như vậy, không phải gọi nhầm đấy chứ?
“Alo, xin chào.”
“Thư Khả Như, tôi muốn gặp cô.”
Sau khi cô ấy cúp máy, nói với mấy người Tô Thanh Anh một tiếng rồi trực tiếp đeo túi nhỏ của mình ra ngoài.
Người hẹn cô ấy không phải ai xa lạ, mà là Tần Ngọc Linh đã mất tích từ lâu.
Cô ấy còn đang nghĩ, quãng thời gian Huyễn Nhiên không tới tìm mình, chắn hẳn đang ở cạnh Tần Ngọc Linh đi.
Đột nhiên, cô ấy phát hiện khẩu vị của Huyễn Nhiên lại còn khá mặn. Người phụ nữ như Tần Ngọc Linh mà anh ta cũng có thể xuống tay, cô ấy đúng là khâm phục bội phần.
Nhưng lần trước, hình như họ đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì sao tự dưng Huyễn Nhiên lại chạy tới nói những lời kia với cô ấy?
Bây giờ Tần Ngọc Linh lại hẹn cô ấy đột ngột như vậy là muốn nói chuyện gì đây?
Hay cô ta muốn kể lại chuyện giữa mình và Huyễn Nhiên nhỉ?1
Chẳng mấy chốc, cô ấy đã tới điểm hẹn, họ không hẹn ở quán cà phê hay nhà hàng cao cấp, mà ở trong công viên Nhân Dân của thành phố Giang Thành.
Lúc Thư Khả Như tới công viên đã nghĩ, lẽ nào Tần Ngọc Linh và Huyễn Nhiên thật sự chia tay nhau rồi ư?
Cho nên, nếu cô ta không có Huyễn Nhiên thì chính là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, một người phụ nữ còn nghèo hơn cả mình.
Lúc cô ta và Huyễn Nhiên ở bên nhau, chắc tiền của cô ta đều là tiền của anh ta.
Cộng thêm khó khăn lắm họ mới gặp lại nhau, chắc chắn Huyễn Nhiên sẽ đối xử rất tốt với cô ta. Nói đơn giản thì có cầu tất có ứng, huống chi một chút tiền vụn vặt.
Cô ấy đi mãi, quả nhiên trông thấy Tần Ngọc Linh đang đứng ven hồ.
Thư Khả Như thấy bóng lưng của cô ta trông rất cô đơn, không còn dáng vẻ hăng hái như trước.
Hơn nữa, quần áo trên người cô ta như thể đã nhiều ngày rồi chưa thay, mặc đến nỗi nhăn nhúm.
Tần Ngọc Linh là một người phụ nữ rất chú ý hình tượng của mình. Sao có thể biến mình thành dáng vẻ lôi thôi lếch thếch như vậy nhỉ?
Lúc tới gần, Thư Khả Như ngửi thấy một mùi hôi thối rất rõ ràng, mà mùi hương này lại tản ra từ trên người của Tần Ngọc Linh.
Ôi trời ơi!
Tần Ngọc Linh đã qua đêm trong thùng rác à? Sao mùi trên người lại hôi như vậy?
“Tần Ngọc Linh, cô tìm tôi ra đây là có chuyện gì thế? Có chuyện gì thì nói mau, nếu không thì tôi đi đây.”
Cô ta nghe giọng của Thư Khả Như, cơ thể bất giác cứng đờ.
Lúc cô ta trở về, bản thân đã từng nghĩ phải đuổi Thư Khả Như đi. Sau đó chính mình sẽ tiếp tục ở bên cạnh Huyễn Nhiên, sống cuộc sống dành cho giới thượng lưu.
Chỉ có anh ta mới có thể mang lại cuộc sống như vậy cho Tần Ngọc Linh.
Cô ta bắt đầu thấy hối hận, nếu biết chuyện sẽ đi đến bước này, lúc trước cô ta không nên có bất kỳ quan hệ gì với đám đàn ông kia. Thế thì cô ta sẽ không mang thai, như vậy chính mình cũng không cần tính kế làm gì.
Nếu không trù tính mấy chuyện này, chắc đứa con khác của cô ta và Huyễn Nhiên đã được mấy tuổi rồi cũng nên?
Chính mình tự tìm đường chết, lại luôn cho rằng tuổi trẻ điên cuồng.
“Thư Khả Như, không phải cô đã hứa với tôi là sẽ không nói chuyện liên quan đến tôi cho Huyễn Nhiên nghe hay sao? Hơn nữa, cô cũng từng hứa sẽ vĩnh viễn giữ bí mật dùm tôi, mãi mãi sẽ không nói ra cơ mà. Bây giờ cô vì muốn giành đàn ông với tôi, lại nói ra hết tất cả mọi chuyện của tôi, có phải cô làm vậy thấy rất vui đúng không?”
Thư Khả Như không nhịn được trợn mắt khinh thường, trước giờ cô ấy chưa từng thấy người phụ nữ nào vô cớ gây rối như cô ta. Cô ấy cũng không biết lúc trước, rốt cuộc tại sao mình lại trở thành bạn bè với Tần Ngọc Linh?
Suy cho cùng, cô ấy mắt mù đến mức nào mới có thể trở thành bạn thân của cô ả trà xanh này?
Vẻ mặt của Thư Khả Như cũng sa sầm, cô ấy mạnh mẽ lên tiếng: “Tần Ngọc Linh, cô đừng có xảy ra chuyện gì cũng đều đổ lỗi lên đầu tôi. Cô tưởng tôi thèm nói ra mấy chuyện hư hỏng của cô à? Nếu tôi kể ra thì sẽ có tiền hay là bạn trai đây?
Hơn nữa, bản thân cô cũng đâu cao thượng đến nỗi gì. Cô giành bạn trai của tôi thì thôi đi, đến tận bây giờ, cô còn đối đầu với tôi khắp nơi. Rốt cuộc, trong lòng cô dơ bẩn đến mức nào?”
“Nếu không phải cô nói ra, làm sao Huyễn Nhiên có thể biết được chứ? Nếu cô không nói ra, anh ấy chắc chắn không thể nào biết chuyện.”
Bỗng dưng, cảm xúc của Tần Ngọc Linh trở nên kích động, cô ta nhìn chằm chằm vào Thư Khả Như với đôi mắt đỏ ngầu.
Vì ánh mắt của cô ta quá đỗi dọa người, Thư Khả Như vô thức lùi về sau một bước. Đương nhiên, không phải cô ấy sợ hãi, mà là lo Tần Ngọc Linh đột nhiên nổi điên đánh mình.
Con gái ra ngoài chắc chắn phải bảo vệ bản thân cho tốt, tuyệt đối không thể để bạn thân của mình hay bọn buôn người trong bóng tối có cơ hội thừa nước đục.
“Rốt cuộc, cô coi Huyễn Nhiên là người đàn ông thế nào?”