Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 276: Chương 276: Thời khắc sinh tử




Lúc này ở dưới vách núi, một nhóm người đang leo trèo không ngừng nghỉ, tốc độ của họ càng lúc càng nhanh, chỉ còn cách bờ khoảng chừng hơn một trăm mét.

Họ không có cách nào tấn công trực diện nhưng không có nghĩa là họ không thể tấn công từ đằng sau, ngay từ đầu Tôn Tử Phàm đã nghĩ ra kế hoạch hành động này.

Năm năm trước, vì anh ta ra nước ngoài nên mới khiến Tô Khiết gặp chuyện chẳng lành, giờ đây anh ta chắc chắn sẽ không để sự việc năm năm trước lặp lại một lần nữa!

Khoảng thời gian tìm kiếm Tô Khiết ở dưới vách núi cũng không phải là uổng phí, vách núi bên bờ biển có rất nhiều chỗ gồ ghề, rất thích hợp để leo trèo, dường như không khác leo mỏm đá là bao.

Chỉ là mức độ đảm bảo an toàn khá thấp, nhưng đám đàn em của anh ta cũng không phải dạng vừa, nếu không thì họ đã không thể nào đi theo anh ta.

Có mấy người của Nguyễn Hạo Thần cũng đã xuống dưới vách núi, phía dưới có bố trí du thuyền, các loại đồ cứu hộ đã đều chuẩn bị đầy đủ.

Đứa trẻ đang được người ta bế đứng sát vách núi chính là cậu chủ nhỏ của họ, thế nên họ phải đề phòng mọi lúc mọi nơi.

Để lỡ như cậu rơi xuống thật thì còn biết phải làm gì!

Tôn Tử Phàm cũng tức tốc chạy xuống dưới vách núi, nhìn thấy mấy người áo đen đang miệt mài leo lên, trong lòng anh ta cũng có phần thấp thỏm.

Hy vọng phía Lâm Tiêu không cảnh giác cao độ, như vậy thì người của anh ta mới có cơ hội hành động.

Khóe miệng Tô Thanh Anh tràn ra máu tươi, Nguyễn Hạo Thần bàng hoàng ngay tại chỗ, bàn tay không ngừng run lẩy bẩy.

Nhìn thấy cô sắp ngã xuống, anh nhanh chóng đỡ lấy cô.

“Sao em lại ngốc thế hả? Cô ta bảo em làm gì em cũng làm, bây giờ cô ta chỉ có một mong muốn là giết chết em mà thôi, sao em còn ngốc nghếch để mình bị thương chứ?”

“Bởi vì đó là con trai của tôi, tôi phải cứu thằng bé!”

Nói xong, Tô Thanh Anh liền đẩy anh ra.

Chân bước loạng choạng, từ từ đi đến chỗ Lâm Tiêu.

Cô chìa hai tay mình ra: “Trả con lại cho tôi, nếu cô dám nuốt lời thì tôi đảm bảo sẽ tự tay giết chết cô!”

“Tôi cũng không nghĩ mình có thể sống được bao lâu nữa, những chuyện hôm nay tôi làm kể cả tôi có muốn sống cũng khó mà sống được, nên là Tô Khiết, cô chết chung với tôi nhé?”

Tô Thanh Anh mỉm cười lạnh lùng, ai không biết còn tưởng rằng hai người họ có mối quan hệ thân thiết lắm, thể nào cũng sẽ nói những lời bay bổng cho mà xem.

Lâm Tiêu dùng tay ra hiệu, Tiêu Bảo Văn lập tức giao Tô Cảnh Nhạc đang ngủ say vào tay Tô Thanh Anh.

Lúc được chạm vào cơ thể non nớt của Tô Cảnh Nhạc, trong phút chốc Tô Thanh Anh không kiềm được mà rơi nước mắt.

Chỉ cần con trai cô vẫn bình an là được!

Đúng lúc Tô Thanh Anh đang từ từ lùi lại, bên vách đá bỗng nhiên có mấy người mặc đồ đen leo lên, khiến hai người họ giật mình.

Vẻ mặt Lâm Tiêu tỏ ra rất hốt hoảng, nếu cô ta rơi vào tay đám người này thì chắc chắn cô ta sẽ có kết cục sống không bằng chết, nếu đã như vậy thì thà rằng cô ta tự sát còn hơn!

“Ha ha ha! Tô Thanh Anh, cô không thoát được đâu, thể nào cô cũng phải chết chung với tôi, ngay cả con trai của cô cũng không ngoại lệ!”

Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Lâm Tiêu không chút do dự mà ấn nút màu đỏ. Nguyễn Hạo Thần ngay lập tức lao lên, che chở cho hai mẹ con ở trong vòng tay mình. Anh chết cũng không sao nhưng hai mẹ con họ tuyệt đối không thể gặp chuyện gì, có lẽ đây là điều duy nhất anh có thể làm cho mẹ con họ suốt bao năm qua.

Ầm ầm

Tiếng nổ vang lên dữ dội, long trời lở đất!

Những người ở dưới vách núi nghe thấy rất rõ, vẻ mặt Tôn Tử Phàm đờ đẫn trong phút chốc, sau đó anh ta tức tốc leo lên.

Đám Ngụy Toàn cũng không khác là bao, Lý Lâm thì vô cùng hoảng sợ.

Khi họ lên đến nơi, hiện trường phải nói là tràn ngập khói lửa, cây khô đều bị thiêu cháy, khói bay mù mịt.

Tôn Tử Phàm muốn lao vào tìm kiếm nhưng bị đàn em của mình ngăn lại.

“Mẹ kiếp, cậu bỏ tay tôi ra! Muốn chết hả!”

“Cậu chủ, cậu đừng kích động. Lỡ như vẫn còn sót bom chưa nổ hết thì sao, nếu bây giờ cậu lao vào đó thì chẳng khác nào tự tìm đường chết, cậu mà gặp chuyện gì thì chúng tôi phải ăn nói thế nào với ông cụ đây?”

“Cậu tránh ra cho tôi, mặc kệ cậu ăn nói thế nào với ông chủ của cậu, người con gái tôi yêu đang ở trong đó, nếu như tôi không vào thì cô ấy sẽ chết thật đấy!

Năm năm trước suýt chút nữa tôi đã không chịu đựng nổi, bây giờ bắt tôi giương mắt nhìn cô ấy chết, làm sao tôi có thể chịu được đây?”

Lý Lâm nhìn chằm vào nơi đó, khói dày đặc đến mức không nhìn thấy gì, phó tổng giám đốc và cậu chủ nhỏ đã ra đi thật rồi sao?

Chuyện này không thể nào xảy ra được!

Anh ta nhất quyết không tin phó tổng giám đốc và cậu chủ nhỏ đã gặp chuyện.

Ngụy Toàn dẫn theo người xông thẳng vào, họ không thể chỉ đứng ở bên ngoài mà không làm gì cả, biết đâu vẫn còn cơ hội cứu sống?

Biết đâu có thể vì họ do dự vài phút mà để lỡ mất thời gian giải cứu.

Nhưng Ngụy Toàn còn chưa kịp lao vào thì đã thấy một bóng người đi ra từ đám khói mịt mù, còn ôm theo hai người khác!

Khi thấy bộ dạng của Nguyễn Hạo Thần, Ngụy Toàn vô cùng kinh ngạc.

Đầu bù tóc rối, cánh tay áo có chỗ đã rách nát.

Tuy nhiên lúc nhìn thấy tấm lưng be bét máu của Nguyễn Hạo Thần, trong chốc lát anh ta không thể thốt nên lời.

Tổng giám đốc đã lấy thân mình để che chở cho hai mẹ con họ, vết thương cũ lúc trước còn chưa lành hẳn, bây giờ vết thương mới lại càng khiến tình trạng tồi tệ hơn.

Tôn Tử Phàm hớt hải chạy đến, nhanh chóng đón lấy hai mẹ con họ từ tay Nguyễn Hạo Thần, nhìn thấy họ hôn mê, trong lòng anh ta vô cùng đau đớn.

Nguyễn Hạo Thần không kiên trì được bao lâu, dáng người cao lớn lập tức ngã xuống…

Tôn Tử Phàm nhìn chỗ Lâm Tiêu vừa đứng, mắt long lên sòng sọc: “Đi tìm xác của đôi nam nữ kia về đây cho tôi!”

“Vâng!”



Một tuần sau.

Tô Thanh Anh mới dần dần tỉnh lại, sức khỏe cô vốn đã không tốt cho lắm.

Đầu tiên là lấy dao đâm vào tim mình một nhát, sau đó còn trải qua vụ nổ lớn như vậy nên mới đầu tình trạng sức khỏe của cô rất tệ, phải tầm hai ba ngày sau mới dần dần hồi phục.

Có thể nói Tô Cảnh Nhạc là người được an toàn nhất, cũng may mà cậu không sao, nếu không thì có khi tình trạng bệnh của Tô Thanh Anh lại càng nặng hơn.

Sức khỏe cô hồi phục tốt là nhờ công lao lớn của Tô Cảnh Nhạc. Mấy hôm nay lúc nào cậu cũng nói chuyện với cô, nhờ vậy mới khiến cô dần dần hồi phục ý thức.

Nhưng tình trạng của Nguyễn Hạo Thần so với Tô Thanh Anh còn tệ hơn gấp nhiều lần, anh có thể gắng gượng được đến lúc đưa hai mẹ con họ ra ngoài là việc không hề dễ dàng.

Ưm!

Tô Thanh Anh cau mày, sắc mặt xanh xao tái nhợt.

“Đừng làm hại thằng bé…đừng mà!”

Thấy cô đột nhiên tỉnh lại, Tô Cảnh Nhạc vội vàng nắm lấy tay cô.

“Mẹ đừng sợ, con không sao cả, con rất khỏe!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.