Tô Thanh Anh cho rằng suy nghĩ của mình rất đúng, không hề cảm thấy có gì kỳ lạ. Chỉ có điều, cục cưng của cô nhìn thấy chỗ nào kỳ lạ nhỉ?
“Mẹ, mẹ vừa nói với con tránh xa Nguyễn Hạo Thần một chút. Bây giờ lại đồng ý để con tiếp xúc với chú ấy, mẹ không thấy logic như vậy rất kỳ lạ sao?”
Nguyễn Hạo Thần ở bên cạnh: “…”
Thảo luận ở trước mặt anh như vậy thật sự tốt ư?
Nhưng tại sao Tô Thanh Anh không cho con trai tiếp xúc với mình, điều này thật quá đáng!
Anh tuyệt đối không thể chấp nhận.
Tô Thanh Anh chớp mắt, cô từng nói như vậy hả?
“Mẹ, có phải trí nhớ của mẹ xuất hiện vấn đề gì không? Thậm chí mẹ còn quên cả những gì mình nói. Con nói cho mẹ biết, con có bằng chứng đấy.”
Tô Thanh Anh: “…”
Cô đưa tay nhéo khuôn mặt bánh bao của cậu bé rồi cười nói: “Chẳng lẽ lúc nói chuyện với mẹ, con còn ghi âm lại hả?”
“Tất nhiên không phải, tất cả bằng chứng đều ở trong đầu con.”
Tô Thanh Anh nghe vậy, mỉm cười không bày tỏ ý kiến. Con trai cô thật là một đứa nhỏ thông minh lanh lợi.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cảnh này, thế nhưng lại cảm thấy mãn nguyện.
“Trưa nay hai người muốn ăn gì?”
“Đều được.”
Nguyễn Hạo Thần đưa họ đến một nhà hàng là quán ăn Trung Quốc.
“Mẹ, mẹ có nghĩ rằng đồ ăn Trung Quốc ngon hơn nhiều so với đồ ăn phương Tây. Điều quan trọng nhất là nó ngon và tốt cho sức khỏe.”
Tô Thanh Anh gật đầu đồng ý, đúng là như vậy. Đồ ăn Trung Quốc thật sự ngon hơn đồ ăn phương Tây rất nhiều. Có rất nhiều cách nấu nướng, quả thật hương vị không thua gì đồ ăn phương Tây hoa mỹ.
Cô gọi một vài món, nhưng hầu hết đều do Tô Cảnh Nhạc gọi.
Hoàn cảnh của nhà hàng này thực sự rất tốt, còn có âm nhạc du dương, giống như một khách điếm thời cổ đại.
Tuy nhiên nếu ngẫm lại, hình như quán ăn thời cổ đại không tỉ mỉ tinh tế như vậy.
“Chú Nguyễn, con muốn hỏi chú một vấn đề. Nếu lúc trước chú không thích mẹ con, tại sao lại muốn kết hôn với mẹ? Là bởi vì Tập đoàn Nguyễn Thị cần trợ giúp ư?”
Vấn đề này vừa đặt ra, bầu không khí trở nên im ắng đôi chút, hai tầm mắt đều đổ dồn lên người Tô Cảnh Nhạc.
Tô Cảnh Nhạc nhìn Nguyễn Hạo Thần chăm chú, trên khuôn mặt bánh bao hiện lên vẻ nghiêm túc khó tả.
Nguyễn Hạo Thần không biết phải trả lời câu hỏi này ra sao.
Anh nên nói là phải hay không phải đây?
Nếu như anh nói là phải, thì mối quan hệ giữa họ sẽ trở nên căng thẳng hơn mà thôi, không khác gì trước kia.
Bây giờ, mối quan hệ của họ đã hòa hoãn đôi chút. Anh không thể lại khiến nó trở nên cứng ngắc, câu hỏi này là câu lấy mạng.
Nguyễn Hạo Thần im lặng giây lát, cuối cùng lắc đầu.
“Nếu như không nói ra ra, thì mời chú đưa ra lý do. Lẽ nào là bởi vì trận hỏa hoạn của nhà họ Nguyễn kia sao? Chú nghi ngờ mẹ con phóng lửa, bắt nạt mẹ là một người câm không thể giải thích, cho nên chú mới ra sức ăn hiếp bà ấy?”
Lần đầu tiên Nguyễn Hạo Thần không thốt lên lời. Anh bị câu hỏi của một đứa trẻ chặn họng.
Thật ra, Tô Thanh Anh có giải thích, nhưng anh hoàn toàn không nghe. Có quá nhiều người chết trong vụ hỏa hoạn đó, duy nhất chỉ có một mình cô còn lành lặn.
Điều này khiến anh buộc phải nghi ngờ, tuy rằng cô không có cách nào mở miệng nói chuyện.
“Có phải không còn lời nào để nói đúng không? Chú vì muốn ở cùng với Lâm Tiêu, trái lại hao tâm tổn huyết.”
“Chú không hề nghĩ như vậy.” Nguyễn Hạo Thần phủ nhận theo bản năng.
Tô Cảnh Nhạc mỉm cười: “Chú không nghĩ như thế, nhưng chú lại làm vậy. Chú dám nói mình không hề hành hạ mẹ con không? Chú tưởng rằng con không điều tra được một chút dấu vết nào sao?”
Nguyễn Hạo Thần thừa nhận, quả thật những chuyện đó đều là lỗi của anh.
“Điều quan trọng là, chú và người phụ nữ kia cùng nhau bắt nạt mẹ cháu. Giữa hai người còn từng có một đứa con, chú không thể phủ nhận được những chuyện này rồi nhỉ?”
Tô Thanh Anh sờ đầu cậu bé, khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
Cũng chính vì con trai biết được quá nhiều chuyện, vì vậy mới trở nên hiểu chuyện, trưởng thành như vậy.
Nếu như có thể quay lại một lần nữa, cô nhất định sẽ ngăn cản Tôn Tử Phàm kể lại những chuyện này cho con nghe.
Cậu bé vẫn còn là một đứa trẻ, không nên tham gia vào ân oán của người lớn.
“Tiểu Bảo, con đừng bận tâm đến những vấn đề này nữa. Giữa chúng ta không phải hoàn toàn như con đã nghĩ đâu. Vấn đề có rất nhiều yếu tố, không chỉ đơn giản là vậy.”
Tô Cảnh Nhạc nghe xong, cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Cậu tôn trọng sự lựa chọn của mẹ mình.
Hơn nữa, nếu cậu đoán không nhầm thì, lần này mẹ trở về làm nhiệm vụ do chú Huy giao cho, cùng với kế hoạch báo thù.
Cô muốn trả lại tất cả những vất vả và khó khăn mà mình phải chịu trước đây.
“Thanh Anh, tôi mong em có thể nghe tôi giải thích và tha thứ cho những lỗi lầm trong quá khứ của tôi được không? Tôi đã không còn yêu cô ấy nữa, trong năm năm em không ở, tôi thật sự rất cô đơn.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy em rơi khỏi vách đá. Trái tim trở nên tuyệt vọng và tan nát, tôi có thể giải thích tất cả mọi chuyện khi ấy. Vì vậy em có thể cho tôi một cơ hội để giãi bày được không?”
Sắc mặt Tô Thanh Anh trở nên lạnh lùng. Điều cô không muốn là nhớ lại nhất chính là chuyện đã xảy ra vào năm năm trước. Khi đó, cô đã chịu quá nhiều tổn thương và đau khổ, cô không muốn nghĩ đến chuyện này nữa. Như vậy sẽ chỉ khiến cô càng thêm hận Nguyễn Hạo Thần.
“Nguyễn Hạo Thần, không phải chuyện gì cũng có thể tha thứ. Giữa chúng ta đã không còn bất cứ khả năng nào nữa. Chính anh là người đã phản bội cuộc hôn nhân và cuộc sống của chúng ta.
Vậy nên tôi không thể nào chấp nhận nổi. Hơn nữa từ trước đến nay, người anh yêu vẫn luôn là Lâm Tiêu. Tôi đã từng giải thích với anh rằng vụ hỏa hoạn nhà họ Nguyễn không liên quan gì đến tôi hết. Nhưng cho tới bây giờ, anh vẫn không hề tin tưởng, nhưng nếu đặt lên người Lâm Tiêu, cô ta nói cái gì anh đều sẽ tin cái đó.”
Tô Thanh Anh rất nghiêm túc nhìn anh rồi nói: “Nguyễn Hạo Thần, đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, không bao giờ!”
Nguyễn Hạo Thần nuốt một ngụm nước miếng, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.
Tô Thanh Anh đã không còn bất cứ khẩu vị gì, Nguyễn Hạo Thần không nói những chuyện này với cô còn đỡ. Nhưng sau khi anh nói ra, cô chẳng muốn ăn nữa, nhất là dùng bữa với anh.
Cô vừa định đưa Tô Tiểu Bảo đi, thì trông thấy một bóng người tức giận bừng bừng bước nhanh tới bên này. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia không nén được sự phẫn nộ.
Sau khi nhìn thấy cô ta, trái lại Tô Thanh Anh không muốn rời đi. Đôi môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Tô Cảnh Nhạc cũng nhìn thấy Lâm Tiêu, hai mẹ con lập tức đưa mắt nhìn nhau, bày mưu tính kế.
Trên khuôn mặt của bánh bao nhỏ cũng nhanh chóng nở một nụ cười dễ thương, cậu bé nhìn Nguyễn Hạo Thần rồi nói: “Chú ơi, cảm ơn chú vì hôm nay đã trở thành bố của con. Con nghĩ rằng, chú và mẹ thật xứng đôi, không biết liệu chú có cần cân nhắc việc trở thành người bố chân chính của con một chút hay không?”
Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại, lúc nãy vẫn bày thái độ lạnh lùng. Sao bây giờ lại đột ngột thay đổi, trở nên nhiệt tình như vậy?
Chuyện khác thường ắt có vấn đề.
Hiện giờ anh cũng không hy vọng xa vời hai mẹ con họ có thể dễ dàng chấp nhận mình.
Cô đang định nói gì đó thì một âm thanh quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Tô Thanh Anh con khốn này, cô đã có con trai rồi, còn không biết xấu hổ mà đến cướp chồng chưa cưới của tôi, đúng là đồ không biết xấu hổ!”