Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 290: Chương 290: Tìm kiếm




Chẳng lẽ lúc cô vứt hình thì anh chưa đi, nên sau khi thấy cô vứt chúng đi anh bèn nhặt lại.

Những câu hỏi vừa rồi đang đưa họ quay lại từ lúc mới hiểu nhau đến lúc đầu chưa quen biết nhau…

Anh muốn dùng cách thức như thế để chào tạm biệt, không phải anh thật sự định hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô đó chứ?

Nụ cười trên môi khi anh hỏi câu cuối cùng hiện lên trong đầu cô, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc!

Hai mắt cô đỏ bừng đến kỳ lạ, nước mắt lăn dài ngay lập tức, tất cả những gì cô vừa nói chỉ là nói đùa mà thôi, nhưng mà tên đần kia lại tưởng thật!

Tại sao lại rời đi bằng cách đó, nó tàn nhẫn lắm biết không, rõ ràng anh đang muốn chào tạm biệt với quá khứ, cũng như muốn quên hết tất cả những hồi ức tốt đẹp kia!

Cô vội vàng xông ra ngoài thì tình cờ chạm mặt Hướng Tây Thần ra khỏi nhà hàng, anh ta thấy cô ấy điên cuồng như thế thì vội vàng đuổi theo.

Chẳng phải trước đó còn tốt lắm mà, cô ấy và Chu Ngọc ra ngoài chưa được bao lâu lại bỗng biến thành thế này, hay là Chu Ngọc bắt nạt em gái của anh ta?

Đáng lẽ Chu Ngọc phải ở phía sau mới đúng, nhưng anh ta không thấy bóng dáng Chu Ngọc đâu, chắc chắn giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

Thư Khả Như chạy đến khúc ngoặt ấy và không ngừng tìm kiếm bóng dáng Chu Ngọc xung quanh, cô thấy một bóng người hao hao giống anh thì xông tới, nhưng phát hiện mình đã nhận nhầm người.

Hướng Tây Thần đuổi theo, đứng tại chỗ thở hổn hển vài hơi thì thấy cô đang kéo người khác, anh ta sửng sốt.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô ấy thành ra như vậy?

Chu Ngọc đã đi đâu?

Ngay từ đầu anh ta đã không hề thấy bóng dáng Chu Ngọc. Đừng nói đến bóng dáng, ngay cả bóng người còn không thấy.

“Chu Ngọc…”

“Cô bị bệnh à, nhận nhầm người sao?” Một người thấy Thư Khả Như như vậy thì tỏ vẻ ghét bỏ.

“Xin lỗi!”

“Đồ thần kinh!” Sau khi người nọ mắng một tiếng thì nhanh chóng bỏ đi.

Thư Khả Như bây giờ rất giống một người bị tâm thần, ai không biết còn tưởng rằng cô ấy chạy trốn khỏi bệnh viện tâm thần đến đây.

Cô ấy vội vàng lấy điện thoại ra và bấm số của Chu Ngọc, nhưng giọng nói trong điện thoại tỏ vẻ số đó không tồn tại.

Nước mắt càng rơi nhiều hơn, tại sao anh có thể rời đi như thế, khơi gợi những hồi ức tốt đẹp của cô xong lại nhẫn tâm rời khỏi cô!

Hướng Tây Thần đi đến và đứng sau lưng cô ấy, anh ta dịu dàng nói: “Đồ ngốc, chuyện đã xảy ra rồi, em xem em đã khóc thành chú mèo hoa luôn rồi này.”

Thấy Hướng Tây Thần, Thư Khả Như nắm lấy tay áo của anh, nước mắt rơi xuống không ngừng.

“Anh giúp em được không, tìm Chu Ngọc về giúp em, những gì em nói vừa rồi chỉ là nói bậy, em thật sự không muốn anh ấy rời khỏi cuộc sống của em, em thật sự chỉ nói đùa thôi!

Bây giờ em chẳng tìm thấy anh ấy, anh có thể tìm anh ấy về giúp em được không? Lúc trước anh ấy và em chơi một trò chơi vấn đáp, mỗi lần em trả lời một câu hỏi thì anh ấy sẽ lùi về sau một bước, nếu qua khúc ngoặt thì anh ấy sẽ biến mất khỏi thế giới của em.

Lúc đầu em chỉ cho rằng anh ấy đang đùa thôi, sau đó lúc em trả lời câu hỏi cuối cùng thì em không thấy anh ấy đâu nữa, vừa rồi em đã gọi điện cho anh ấy thì số đó không còn tồn tại.”

Hướng Tây Thần xoa đầu cô ấy một cách bất đắc dĩ, chắc chắn cô đã nói gì đó rất quá đáng với Chu Ngọc, bằng không sao Chu Ngọc buông tay được chứ?

Hiền giờ nhất định cô bé ngốc đã hối hận, cho nên mới đau lòng đến mức này!

“Chẳng phải em luôn cảm thấy anh ấy rất phiền phức sao? Ước gì anh ấy cách xa mình một chú, bây giờ ước muốn của em đã thành hiện thực, em vừa không yêu cũng không thích anh ấy thì cần gì phải tìm anh ấy về, không phải làm chuyện thừa thãi hau sao?”

Thư Khả Như nghe thế thì lắc đầu không ngừng, nước mắt tuôn rơi ào ạt.

Không lâu trước đó cô ấy cảm giác mình không thể động lòng với Chu Ngọc được nữa, mỗi lần rung động thì cô ấy đều phải chịu vô vàn tổn thương, lần này cô ấy chỉ muốn yêu bản thân mà thôi.

Nhưng cô ấy đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Chu Ngọc với mình. Khi đang suy nghĩ cẩn thận ẩn ý của những câu hỏi kia, trái tim của cô ấy đã đau âm ỉ, cô ấy càng hoảng hốt hơn khi thấy Chu Ngọc biến mất.

Lần này cô ấy đã sai rồi!

Cô ấy không nên già mồm cãi láo như thế, nếu cô ấy đối xử nghiêm túc hay thử tiếp nhận Chu Ngọc lần nữa, không chừng kết quả đã khác.

“Anh ơi, em biết em sai rồi. Vừa rồi em bảo Chu Ngọc cút khỏi thế giới của em, mỗi lần nhìn thấy anh ấy thì tâm trạng của em đều trở nên phiền muộn. Tất cả bất hạnh trong đời em đều do anh ấy mang lại, vì vậy em đã nói mấy lời khá khó nghe. Bây giờ anh ấy biến mất thật thì em hối hận rồi.”

Hướng Tây Thần: …

Ôi mẹ ơi! Anh ta không phản bác được. Một người đàn ông như anh ta cũng nhận ra lần này Chu Ngọc nghiêm túc với Thư Khả Như. Bất kể lúc trước họ đã chịu tổn thương thế nào, nhưng nhìn những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này đã đủ để thấy cuối cùng người đó tình sâu nghĩa nặng hay chỉ là giả vờ.

Đành rằng Chu Ngọc là người sai trước, nhưng cô nhóc này cứ liên tục khiêu khích anh ta.

Trước kia Chu Ngọc đã làm rất nhiều chuyện vì cô ấy, chuyện gì anh ta cũng nhẫn nhịn cô ấy vô điều kiện, nhưng cô bé ngốc này lại bảo Chu Ngọc cút ra khỏi thế giới của mình, như vậy chắc chắn Chu Ngọc có thật…!

Dùng cách của mình để thực hiện mọi mong muốn của cô ấy, đây là tình yêu thật sự!

Lúc trước, khi chưa biết thân phận của cô ấy mà anh ta theo đuổi cô bé ngốc này thì có lẽ không thể thắng nổi Chu Ngọc.

Chỉ có cô ấy mới hiểu rõ Chu Ngọc quan trọng với mình đến mức nào, nên mới cảm thấy bối rối và hoảng hốt khi mất đi anh ta.

“Vậy rốt cuộc bây giờ trong lòng em nghĩ thế nào? Em có yêu Chu Ngọc hay không?”

“Em thừa nhận em yêu anh ấy Đã qua nhiều năm như vậy nhưng em vẫn không thể quên anh ấy. Mặc dù em đã cố gắng buông tay nhưng lần nào cũng thất bại.

Thế nên em không thể cũng như không có cách nào quên anh ấy, mỗi lần em nói với người khác em đã quên rồi nhưng trong lòng em vẫn còn in sâu hình bóng của anh ấy!”

Từ lâu, tình yêu của cô ấy với Chu Ngọc đã ghim vào xương tủy, không có cách nào quên được.

Chu Ngọc vốn không định ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy cô ấy điên cuồng tìm kiếm hình bóng mình, trái tim của anh ta không khỏi mềm nhũn.

Anh ta tính sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới của cô ấy sau khi hỏi xong nhưng câu đó, không ngờ cô ấy lại điên cuồng đuổi theo như vậy.

Thì ra cô bé ngốc này chưa từng quên anh ta, cô ấy nói quên nhưng thật ra chỉ chôn vùi anh ta vào nơi sâu nhất trong trái tim của mình mà thôi.

Chu Ngọc từ từ bước ra, anh ta thật sự không yên tâm để cô bé ngốc lại một mình.

Anh ta sẽ dùng quãng đời còn lại bù đắp cho cô ấy về những lỗi lầm mà mình đã gây ra.

Hướng Tây Thần nhìn thấy anh ta thì không khỏi lắc đầu cười một cách bất đắc dĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.