Tô Thanh Anh hoảng hốt, đúng là cô đã đắc ý quá sớm. Nhưng rõ ràng cô đã thấy anh ta uống ly rượu đó, tại sao lại không có tác dụng chứ? Không đúng. Trừ phi cô đưa nhầm rượu, nếu không thì sao có thể không có hiệu quả được?
Đột nhiên cảm nhận được sự thay đổi của anh, nét mặt của Tô Thanh Anh tái nhợt. Cô không thể lại phát sinh quan hệ với Nguyễn Hạo Thần lần nữa. Thời gian năm năm không biết anh đã làm bao nhiêu lần với Lâm Tiêu rồi, nghĩ đến thôi cô cũng khó mà chấp nhận.
Cô nhanh nhẹn trở người, động tác rất nhanh nhưng so với Nguyễn Hạo Thần thì quả thật còn kém xa. Rẹt rẹt… Váy bị xé rách, Tô Thanh Anh trực tiếp đá một chân vào ngực anh. Đáng tiếc giày cao gót của cô đã bị rơi ra, nếu không cú đá này cũng đủ khiến cho anh bị thương.
“Anh cút ra cho tôi!”
Hai tay anh giữ lấy vai cô, đôi mắt anh trở nên đỏ ngầu.
“Tô Khiết, tôi nhớ em suốt năm năm rồi!” Bỗng dưng anh thì thào khiến cả người Tô Khiết cứng đờ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở.
Cuối cùng chỉ còn lại tiếng cười châm biếm. Ha! Nhớ cô suốt năm năm ư? Người hại cô ra nông nỗi này không phải là anh hay sao? Anh có tư cách gì mà nói câu này chứ?
“Liên quan gì tới tôi?”
“Em!”
Anh chờ đợi câu trả lời từ cô, kết quả chỉ là một câu nói lạnh lùng “Liên quan gì tới tôi?”
“Rốt cuộc em có tim không vậy?”
“Người không có tim là anh mới đúng. Nguyễn Hạo Thần, anh đúng là khiến người khác thấy nực cười. Anh nghĩ một câu nói “Anh nhớ tôi” thì có thể thổi sạch những gì anh đã làm sao? Thật là ngây thơ!”
“Tôi yêu em! Tôi yêu em! Tôi yêu em! Có đủ chưa? Tô Khiết, tôi yêu em. Nguyễn Hạo Thần tôi yêu Tô Khiết!”
Tô Thanh Anh: …
Lúc này, cô như đang nhìn một tên mắc bệnh thần kinh. Hơn nữa cảm xúc của Nguyễn Hạo Thần không ổn định, giống như một người bị thiểu năng. Cô vâng vâng dạ dạ, hèn mọn yêu anh ta suốt ba năm, cũng chưa đổi được một câu yêu thích, chứ đừng nói là yêu.
“Nếu anh đã nói xong thì có thể thả tôi được rồi.”
“Thả em, nghĩ cũng đừng nghĩ. Em nói thật cho tôi biết. Mấy năm nay, có phải em đã sống chung với Tôn Tử Phàm không? Đứa trẻ đó có phải con của anh ta không?”
Vừa dứt lời, trên gương mặt anh liền xuất hiện một cơn đau tê tái.
“Anh đúng là không thay đổi chút nào, luôn khiến người khác thật buồn nôn.”
Nguyễn Hạo Thần không tức giận, ngược lại anh cười, cười vô cùng rạng rỡ. Giống như có được bảo vật từ trên trời rơi xuống vậy.
“Đứa trẻ đó là con anh?”
Tô Thanh Anh nghe xong, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên. Cô nói ngay: “Con không phải là của anh, mãi mãi cũng không phải.”
Nụ cười của Nguyễn Hạo Thần chợt tắt, anh trầm giọng nói: “Nếu đã như thế, vậy em sinh cho tôi một đứa đi!”
Tại bữa tiệc, Thư Khả như ăn uống no nê ngồi trên sofa. Cô muốn gọi cho Tô Thanh Anh nhưng có một bóng người đang đi về phía cô ấy, dáng vẻ mảnh mai không chịu nổi đả kích. Tần Ngọc Linh ngồi đối diện với cô ấy, trên tay cầm một ly nước ép trái cây.
“Khả Như, tôi muốn nói chuyện với cô.”
“Cô cả Tần có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi còn chút chuyện phải làm.”
Tần Ngọc Linh nghe xong, nụ cười trên mặt hơi đơ ra.
“Nếu cô đã tỏ thái độ như thế thì tôi cũng nói thật vậy. Tôi cũng không vòng vo làm gì, hy vọng cô có thể tránh xa Ngọc một chút. Bây giờ tôi đã trở về, vật thay thế như cô có thể biến mất được rồi.”
Ba chữ “Vật thay thế” này găm vào trái tim của Thư Khả Như, nhưng nó không gây ra đau đớn to lớn, chỉ đâm vào từng chút từng chút một tạo ra cơn đau âm ỉ. Bởi vì ngay cả “Vật thay thế” cô ấy cũng không phải, chỉ được coi là công cụ phát tiết của Chu Ngọc mà thôi.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt cô ta: “Tần Ngọc Linh, cô cơ bản không mất trí nhớ đúng không? Tại sao cô lại giả chết? Mang thai rồi sảy thai nên sợ bị điều tra chứ gì?”
Nghe những lời này, vẻ mặt của Tần Ngọc Linh trông rất khó coi. Lúc đó, cô ta đã thông đồng với bác sĩ tạo giấy xác nhận tử vong để không cho Chu Ngọc biết chuyện cô ta mang thai. Nếu không chết, bác sĩ chắc chắn sẽ đem chuyện cô ta mang thai và tình trạng thể chất của cô ta nói cho Chu Ngọc biết.
Thấy nét mặt cô ta thay đổi, Thư Khả Như rất hài lòng. Cô ấy xâu chuỗi mọi chuyện lại, cảm thấy cái chết của cô ta có gì đó không đúng. Thấy dáng vẻ cô ta thì quả thật đúng là có chuyện. E là trong chuyện này vẫn còn nhiều thứ chưa được phơi bày, ví dụ cô ta ra nước ngoài nhiều năm như thế thì có thể sống chung với ai? Chắc chắn không phải là cùng với phụ nữ!
“Tần Ngọc Linh, cô đừng chọc vào tôi. Nếu không, những bí mật của cô có thể sẽ bị lộ ra đó, có hiểu không? Hơn nửa, cô cũng nghe kỹ cho tôi, không phải tôi đeo bám Chu Ngọc mà là anh ta đeo bám lấy tôi. Phiền cô hiểu rõ chuyện này!”
Tay của Tần Ngọc Linh bất giác siết chặt, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
“Cô tưởng Ngọc sẽ tin mấy lời này hay sao? Hừ, lúc học đại học Ngọc biết cô thích anh ấy nhưng anh ấy thà ngủ với tôi cũng không muốn ở bên cạnh cô. Cô chắc chắn cảm thấy tôi đã cướp mất anh ấy. Nhưng cô nhầm rồi, là Ngọc muốn tránh xa cô.
Huống hồ, chúng tôi là thật lòng yêu nhau. Còn cô chẳng qua là cầu nối giữa tôi và Ngọc thôi. Nếu ra ngoài chơi, cô không dẫn tôi theo thì Ngọc làm sao thích tôi, còn tôi làm sao quen được anh ấy chứ?”
Thư Khả Như không cách nào duy trì nụ cười tiếp được nữa. Cô ta dám nói mọi chuyện đều là lỗi của cô ấy sao?
“Đúng rồi. Cô biết tại sao Ngọc ngày càng ghét cô không? Mọi chuyện đều là công lao của tôi. Tôi thường xuyên ở trước mặt Ngọc nói là cô ra ngoài ăn chơi trác táng với đàn ông khác, không hề yêu quý bản thân, còn phá thai nhiều lần nữa.”
Nghe tới đây, Thư Khả Như nhớ lại ánh mắt Chu Ngọc nhìn cô ấy đã thay đổi đáng kể. Tuy không cắt đứt qua lại với cô ấy nhưng ánh mắt đó thật sự rất lạnh lùng. Chát!
“A, Khả Như, cô… Tôi chỉ có lòng tốt muốn khuyên cô thôi, sao cô lại làm vậy với tôi?”
Thư Khả Như không nhịn được mà cho cô ta một cái tát. Nhưng Tần Ngọc Linh cũng thay đổi nhanh đến chóng mặt.
“Thư Khả Như!”
Nghe thấy tiếng nghiến răng gọi tên mình, Thư Khả Như mới phản ứng, hoá ra là anh ta đã tới đây. Chẳng trách đột nhiên cô ta từ phong cách trà xanh lại chuyển sang phong cách yếu ớt muốn được chở che.
Chu Ngọc đứng trước mặt Tần Ngọc Linh, nắm lấy tay đang che mặt cô ta ra, nhìn thấy rõ dấu tay, đáy mắt anh ta như mây đen cuồn cuộn, như thể giông tố sắp sửa kéo đến. Anh ta quay đầu nhìn Thư Khả Như. Cô ấy không còn hoảng sợ nữa mà cười như không cười nhìn hai người họ.
“Ánh mắt này của anh là muốn giết tôi đúng không? Hay là anh muốn trả lại cái bạt tai vừa nãy? Thấy cô ta chướng mắt nên tôi đánh, tôi từng nói hai người càng hy vọng tôi rời khỏi, vậy thì tôi càng quyết tâm bám lấy anh đó!”
Chu Ngọc không lên tiếng. Anh ta biết cô ta chưa kết hôn. Mấy hôm trước cô ta và người đàn ông kia chắc chắn là giả. Chu Ngọc vẫn đang điều tra, nhưng câu nói này của Thư Khả Như đã tiết lộ trạng thái của mình.
“Ngọc…” Thấy anh ta vẫn chưa có động tĩnh gì, Tần Ngọc Linh bất giác gọi anh ta.
Chu Ngọc nhanh chóng gọi hai người áo đen tới. Thấy bên này xảy ra chuyện mọi người đều không nhịn được mà quay sang nhìn. Có người đứng gần cũng hiểu sơ bộ tình hình bên này. Từ giọng điệu của Thư Khả Như cho thấy, cô ấy là người thứ ba. Sau đó, cô ấy khiêu khích vợ cả và còn ra tay đánh người. Chu Ngọc muốn trút giận cho vợ cả.
“Cô thích bị bạt tai đúng không?”