Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 236: Chương 236: Tranh tài




“Thật sự con rất giỏi đấy, có lẽ con nên để bố chơi thử trước nhỉ?”

Thử?

Là luyện tập cảm giác sao?

“Điều này hoàn toàn không thành vấn đề, con sẽ để chú luyện cảm giác trước, nếu không một hồi đừng nói con bắt nạt người đàn ông già như chú, già đến mức không còn chơi game.”

Lời nói của thằng nhóc này hoàn toàn có gai, anh trông thật sự già như vậy sao?

“Thằng nhóc thối, cho dù nói thế nào thì bố cũng là bố của con, mà còn là loại ruột thịt đấy, cho nên làm ơn con tôn trọng bố chút.”

“Nếu chú chơi game có thể đánh thắng được con thì con không ngại sẽ tôn trọng chú một chút!”

Này, thằng nhóc này đúng là phách lối không chịu được, bản thân cậu bé cũng có thể thông minh như vậy, thế anh với tư cách là bố của cậu bé thì có thể kém đến đâu chứ?

Trò chơi bắt đầu, Nguyễn Hạo Thần bắt đầu chơi game, bởi vì muốn luyện tập cảm giác và làm quen một số động tác, Tô Cảnh Nhạc cũng xem như có chút lương tâm, ra tay cũng không tàn ác như thế.

Nhưng vẫn có thể KO Nguyễn Hạo Thần rất dễ dàng, thao tác của game này trông đơn giản, nhưng thực ra là có quy luật nhất định.

Sau khi bị KO lần thứ hai thì Nguyễn Hạo Thần đã tìm ra được bí quyết, khi chơi đến lần thứ ba thì anh đã học được cách đánh trả, tốc độ học tập nhanh vô cùng.

Dần dần bước vào trạng thái, vẫn có chút chênh lệch so với thao tác của Tô Cảnh Nhạc, cậu bé chơi game này khá lâu, đủ để hiểu rõ tất cả kỹ năng và điểm xuất phát của game này.

Cũng có thể hiểu được vấn đề của kẻ thù nằm ở đâu, nếu không, cậu bé cũng không thể lao lên vị trí hàng đầu của bảng điểm.

Từ từ Nguyễn Hạo Thần tìm được trạng thái, hoàn toàn ngang tài ngang sức với Tô Cảnh Nhạc.

Trong mắt của Tô Cảnh Nhạc toàn là vẻ kinh ngạc, bây giờ cậu bé đã bắt đầu nghi ngờ liệu Nguyễn Hạo Thần có phải là nói dối hay không, dáng vẻ này đâu giống người chưa từng chơi game.

Rất rõ ràng là đang nói dối có được không!

“Chú gạt người, chú đâu giống chưa từng chơi game? Trước đây chú chắc chắn cũng là một cao thủ, nếu không, làm sao có thể chơi đến lợi hại như thế!”

Nguyễn Hạo Thần nhún vai, trước kia anh đâu nào có thời giờ để chơi game, trước kia anh thật sự chưa từng chơi qua game như vậy.

“Bố thực sự chưa từng chơi game, ngay trong vừa nãy, nếu bố thực sự biết chơi thì lúc đầu cũng không đến nỗi bị con đánh thê thảm như vậy, con người luôn cần một quá trình học tập, và vừa nãy bố chính là trong quá trình học tập.

Thằng nhóc thối, gen của con cũng là di truyền từ chỗ của bố, cho nên việc bố thông minh hình như cũng không phải chuyện kỳ lạ gì nhỉ.

Một hồi bố không thông minh, vậy thì con chắc chắn cũng không thông minh đến đâu, gen của bố mẹ rất quan trọng, cho nên con tự mà xem xét đi.”

Tô Cảnh Nhạc: …

Mẹ kiếp cậu bé lại không thể phản bác được.

Nhưng Nguyễn Hạo Thần lại nói vô cùng có lý, nguyên nhân cậu bé có thể thông minh như vậy có một nửa là đến từ gen của bố mẹ.

“Nếu đã như vậy thì trong những trận tiếp theo con sẽ bắt đầu nghiêm túc, vẫn hy vọng người mới như chú có thể đối xử nghiêm túc.”

Khóe miệng của Nguyễn Hạo Thần khẽ nhếch lên, không phải chỉ là chơi game sao, nhất định phải làm đến nghiêm túc như thế à.

Nếu một hồi thua trận thì lại nên nói người lớn bắt nạt trẻ con.

Đời người đúng là quá khó mà!

Trận game mới đã bắt đầu, hai bố con có thể nói là chơi ngang tài ngang sức, hình ảnh từ trong TV truyền đến vô cùng quyết liệt, hơn nữa âm thanh cũng rất lớn.

Kiểu khiến người ta nhiệt huyết sôi trào khi nghe thấy, đây chắc hẳn chính là lý do mà con trai ai cũng thích chơi game nhỉ.

Tô Thanh Anh không nhịn được bước ra liếc nhìn, cô thực sự chưa từng nghiêm túc nhìn cách hòa hợp của hai bố con này.

Thân hình một lớn một nhỏ khoanh chân ngồi dưới đất.

Nhưng đôi chân dài của Nguyễn Hạo Thần khoanh lại như thế, chẳng bao lâu hẳn sẽ tê.

“Này này này, game không phải chơi như cách của chú có được không, chú ăn gian, chú dùng quỷ kế, cẩn thận con sẽ khiếu nại chú!”

Tô Cảnh Nhạc tức giận, trừng mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần bằng đôi mắt vừa to lại sáng ngời, chơi game như vậy không khỏi cũng quá đáng ghét rồi.

Rõ ràng chính là bắt nạt trẻ con, cũng là ăn gian.

“Thằng nhóc thối, bây giờ bố sẽ dạy con một câu, cho dù là bất cứ lúc nào thì con cũng phải nhớ kỹ cho bố, cái gọi là chiến tranh không ngại dối lừa, miễn là con đủ mạnh, cho dù con sử dụng mánh khóe thì đã sao?

Những người kia đến đánh rắm cũng không dám thả một tiếng, giống như con bây giờ vậy, nếu con mạnh hơn bố thì những lời này của con mới có nhiều tác dụng hơn, nhưng con bây giờ vẫn còn rất yếu, cho dù bố sử dụng một vài chiêu xấu thì có thể như nào?

Hoàn toàn có thể nói con không có cách nào với bố cả, chỉ có thể cam chịu và bất mãn!”

Ngay khi Nguyễn Hạo Thần vừa dứt lời thì Tô Thanh Anh đã đi tới sau lưng anh từ lâu rồi.

Vỗ mạnh vào đầu anh một cái, vẻ mặt hơi hung dữ: “Nguyễn Hạo Thần, tôi cảnh cáo anh, anh đừng dạy hư con trai của tôi, hơn nữa, thằng bé còn nhỏ tuổi như vậy, anh dạy nó những lời này thì nó lại có thể hiểu được bao nhiêu?”

Nguyễn Hạo Thần dùng bàn tay to lớn xoa đầu mình, ra tay đúng là mẹ kiếp tàn nhẫn.

Không chút tình người!

Tô Cảnh Nhạc im lặng không nói gì, cậu bé có thể nghe hiểu được và biết rõ những lời này, ai cũng hiểu và biết rõ những súp gà này.

Có lẽ từ trong miệng của người khác nói ra là súp gà, nhưng từ trong miệng Nguyễn Hạo Thần nói ra thì đó chắc chắn là một loại kinh nghiệm mà anh từng trải qua.

“Mẹ ơi, thực ra người đàn ông già này nói cũng không sai, từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, đây là đạo lý không bao giờ thay đổi.

Trong xã hội hiện nay, sức mạnh chính là một loại vốn liếng, chỉ khi đủ mạnh mẽ thì mới có thể đứng trong xã hội này, thấp cổ bé họng chính là như vậy.”

Tô Thanh Anh bất lực nhìn cậu bé, trong lòng khẽ thở dài.

Một đứa nhóc như cậu bé cần phải hiểu nhiều như vậy làm gì, nhưng cậu bé lại hiểu hết những thứ không hiểu và những thứ không nên hiểu, cho nên cô còn có thể nói gì chứ?

“Thằng bé sau này cần phải kế thừa tập đoàn Nguyễn thị, cho nên anh dạy trước cho nó một số đạo lý cũng không có gì sai, nếu ở trong vị trí này, không chỉ cần có trí thông minh mà còn phải cần có bản lĩnh mạnh mẽ vang dội.”

Đối với việc Nguyễn Hạo Thần có thể nói ra lời như vậy, Tô Thanh Anh tỏ ra rất kinh ngạc, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ để thằng nhóc này kế thừa tập đoàn Nguyễn thị.

Trong ý thức của cô, đứa trẻ chỉ thuộc về một mình cô, nhưng tình hình hiện giờ hình như không phải như vậy.

Rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào cái đầu nhỏ của Tô Cảnh Nhạc, cô còn đang nghĩ sẽ đưa cậu bé rời khỏi sau khi hoàn thành xong chuyện này, nhưng bây giờ hình như có rất nhiều chuyện đã lặng lẽ thay đổi!

Nếu cứ tiếp tục phát triển theo tình hình như vậy thì cô còn có thể kiên trì được bao lâu?

“Tại sao phải nghĩ xa như vậy? Mọi người đừng quên bây giờ con chỉ mới bốn tuổi thôi, con học hỏi rất nhanh, cho nên không cần lo lắng con sau này sẽ như thế nào, con sẽ chỉ càng ngày càng tốt, những thứ học được cũng chỉ sẽ càng ngày càng nhiều.

Không tồn tại bất kỳ vấn đề sa sút gì, không biết hai người có hài lòng với câu trả lời như vậy không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.