Thứ duy nhất không khớp chính là gương mặt kia quá lạnh lùng, ngay cả trong ánh mắt cũng không có chút tình cảm nào.
“Chuyện tối qua coi như tôi là bị chó cắn. Sau này không ai nhắc lại chuyện này nữa, nếu anh không muốn Lâm Tiêu biết đến thì hãy nhớ cho kỹ, Tô Khiết đã chết rồi. Chính tay anh đã đưa cô ấy xuống địa ngục, người còn sống tên là Tô Thanh Anh.”
Cô không để ý đến biểu cảm thay đổi của anh, lấy từ trong túi xách ra một hộp thuốc lá dành cho phái nữ, thuần thục bật lửa.
Cô cầm lấy điện thoại mình ở đầu giường rồi bỏ đi. Lúc sắp mở cửa ra, cô nghiêng đầu cười nói: “Anh Nguyễn, chúc anh hôm nay may mắn!”
Cô nhìn thông báo tin nhắn đã gửi trên điện thoại mình, cười giảo hoạt.
Cô đã từng nói, trò chơi bắt đầu rồi!
Nguyễn Hạo Thần không rõ cô tươi cười như vậy là thế nào, nhưng lúc này tâm trạng anh rất vui sướng. Tô Khiết chưa chết...
Nhưng mà nhớ lại những lời vừa rồi, tâm trạng vui sướng của anh lại biến mất không còn dấu vết.
Khi đó, anh cho rằng Tô Khiết muốn giết Lâm Tiêu nên mới nổ súng bắn cô, không ngờ rằng lại trúng giữa tim, còn vì vậy mà rớt xuống vực sâu.
Tô Thanh Anh rất nhanh về đến biệt thự của Tôn Tử Phàm. Vừa bước vào đã thấy anh ta và Tô Cảnh Nhạc chơi với nhau rất vui vẻ, cơ thể căng cứng của cô rốt cuộc cũng thả lỏng.
Nhìn thấy cô, anh ta đứng lên, cầm lấy cái túi bên cạnh. Nhưng khi đến gần, nhìn thấy dấu vết trên cổ cô, cái túi rơi thẳng xuống đất.
Cậu bé cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô: “Mommy, mẹ làm sao vậy? Có phải là tên khốn nạn Nguyễn Hạo Thần đó bắt nạt mẹ không? Mẹ đi cả đêm không về, con rất lo cho mẹ đó.”
Nghe bảo cả đêm qua cô không về, Tôn Tử Phàm lại càng nhíu mày chặt hơn, bàn tay buông bên người nắm chặt lại.
Nguyễn Hạo Thần, thằng khốn nạn!
“Bé con, mẹ không sao cả, con đừng lo. Tối qua con ở nhà một mình sợ lắm sao?”
“Không sợ. Con là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, không ai hại được cả.”
Không thể nào sợ được, cả đời này đều không thể!
“Tiểu Anh, anh muốn nói chuyện với em.”
“Ừ.”
Hai người lên phòng trên lầu hai. Vừa đóng cửa lại, cô đã lấy thuốc lá trong túi xách ra, quen thuộc châm lửa.
Anh ta rất tức giận, lập tức xông đến đoạt lấy điếu thuốc miệng cô đã chạm vào, hung hăng hút một hơi, cuối cùng thẳng tay dụi tắt trong gạt tàn.
Anh ta biết mỗi khi cô bực bội hay tuyệt vọng đều sẽ hút thuốc. Bây giờ có thể thấy rõ là vế trước, nhưng hiện nay cơ thể cô không thể hút thuốc được.
“Tử Phàm, anh muốn hút thuốc thì em châm cho anh một điếu. Sao phải tranh một điếu với em chứ? Anh nhìn em thấy giống người thiếu một điếu thuốc lắm à?”
“Tô Thanh Anh, em đừng có đùa giỡn với anh. Em thành thật báo cáo cho anh biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Còn nữa, dấu vết trên người em có phải là do thằng khốn Nguyễn Hạo Thần làm ra không?”
Anh ta bực bội kéo cổ áo. Cứ nghĩ đến đêm qua cô nằm dưới thân Nguyễn Hạo Thần bị động, hầu hạ thì anh ta chỉ ước gì mình có thể cầm súng bắn cho nổ đầu tên khốn đó!
“Đêm qua em muốn giăng bẫy anh ta, kết quả lại bị anh ta bẫy lại. Cô gái đến phòng còn phải gõ cửa cả nửa ngày!”
Tôn Tử Phàm: “...”
Khoé miệng anh ta giật giật, nghe thấy lời này của cô cũng đã hiểu được, thật đúng là thiếu đánh mà!
“Anh nói này, em có thể kể có tâm hơn chút không?” . truyện tiên hiệp hay
“Lúc đó em đã bỏ thuốc anh ta rồi. Con mẹ nó ai mà lại biết anh ta đột nhiên tỉnh lại, em còn làm một trận với anh ta. Em muốn đi khiếu nại việc bán thuốc giả!”
Mắt anh ta giật giật. Đây là cái kiểu gì? Cuối cùng lại tự mình nhảy vào hố luôn!
“Nhưng mà cũng coi như có thu hoạch, em rất nôn nóng muốn xem dáng vẻ phát điên của Lâm Tiêu!”
Vẻ mặt cô chợt trở nên hung ác, ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng có thể đóng băng mười dặm!
Anh ta nhìn dáng vẻ này của cô mà si mê, ôm cô vào lòng.
Bàn tay to lớn dịu dàng xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Anh, em có thể nào lấy bảo vệ chính mình làm tiền đề cho báo thù không? Đừng cứ hết lần này đến lần khác vấp ngã trên người Nguyễn Hạo Thần mà không biết đau. Trả thù Lâm Tiêu cũng được, nhưng có thể nào đừng lấy cơ thể mình ra để trao đổi không?”
Nghe vậy, cơ thể Tô Thanh Anh cứng đờ, hoàn toàn cứng ngắc. Trong lúc nhất thời, cô không biết phải nói sao mới tốt.
Cô biết và hiểu rất rõ tình cảm mà Tôn Tử Phàm dành cho mình. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ dơ bẩn không chịu nổi của mình, cô lập tức cảm thấy bản thân mình không xứng với người đàn ông tốt như vậy.
“Chúng ta có thể dùng một cách báo thù khác không? Ví dụ như là kết hôn chẳng hạn!”
Những lời này khiến cho cô một lúc lâu mới hoàn hồn được. Cô nuốt nước bọt, lui ra khỏi ngực anh ta, choáng váng nhìn khuôn mặt anh ta, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu và tuyệt vọng lạ thường.
“Tiểu Anh, em đồng ý với anh được không?”
Cô lắc đầu: “Không, em không thể đồng ý được. Tử Phàm, anh thích hợp với một cô gái tốt đẹp hơn em.”
“Nhưng anh chỉ thích em thôi, chỉ thích một cô gái tên là Tô Khiết mà thôi. Hiện nay cô ấy tên là Tô Thanh Anh, từ nhỏ đến lớn anh chỉ thích mỗi mình cô ấy thôi!”
Đột nhiên được anh ta tỏ tình, cô chỉ thấy mình không thể trốn tránh được. Cô không xứng với người tốt như Tôn Tử Phàm, thật sự không xứng!
Cơ thể của cô dơ bẩn, ngay cả trái tim cũng dơ bẩn. Cô làm sao xứng được với người thâm tình, chung thuỷ như anh ta!
Cô lùi ra sau vài bước, hai tay bối rối không biết để ở đâu. Đôi mắt hồng lên, nước mắt trong suốt tích tụ thật lâu nhưng không cách nào rơi xuống.
Cô nhìn anh ta: “Tử Phàm, em cầu xin anh, đừng tốt như vậy nữa được không? Bây giờ em không muốn nói chuyện tình cảm, cũng không xứng có được nó. Em van anh đừng nói chuyện đó nữa được không?”
Nhìn dáng vẻ yếu ớt, bất lực của cô, anh ta vô cùng đau lòng. Anh ta luôn biết rằng thật ra trái tim cô rất yếu ớt, dù được bảo vệ sau lớp tường băng kiên cố nhưng chỉ cần chạm vào thì sẽ lập tức sụp đổ.
Anh ta gật đầu: “Được, anh không ép em. Thời gian còn dài, em có thể từ từ suy nghĩ.”
Anh ta bước đến, lại kéo cô vào lòng một lần nữa, gác cằm lên đỉnh đầu cô, giọng nói dịu dàng.
“Nếu đau khổ thì cứ khóc đi, không cần phải nín khiến cho bản thân khó chịu.”
Chẳng bao lâu sau, đôi vai của người trong ngực anh ta run rẩy, phát ra tiếng khóc nghẹn ngào. Cô ép mình khóc không ra tiếng, cô vẫn luôn nhớ kỹ câu nói của chú Huy, chỉ có kẻ yếu mới rơi lệ!
Cô khóc rất lâu, khóc đến mỏi mệt.
Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sưng húp, khàn giọng nói: “Tử Phàm, trò chơi bắt đầu rồi. Không thể dừng lại!”
Lâm Tiêu cứ đi lại quanh nhà. Nửa sau bữa tiệc đính hôn tối qua đều do cô ta lo liệu một mình, những cú điện thoại gọi Nguyễn Hạo Thần lúc nào cũng không liên lạc được.
Cả đêm anh không về, mà người phụ nữ Tô Thanh Anh kia cũng biến mất không thấy. Cô ta nghi ngờ có phải bọn họ ở bên nhau không!
Trai đơn gái chiếc ở bên nhau cả đêm, nói không làm gì cô ta không tin.
Điện thoại chợt có tin nhắn. Khi mở ra nhìn, cô ta nín thở, suýt nữa là trực tiếp hôn mê bất tỉnh.